Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi tới, đặt thằng bé vào lòng anh.“Em đi vệ sinh, anh trông nó nhé.” Nói rồi cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh.Tiểu Bảo Bối được đặt lên đùi ba, cười tít mắt, nắm lấy cánh tay của daddy nhà mình để đứng dậy.Lúc Thủy An Lạc đi ra, ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, nhìn tập tài liệu mật kia đã được mở ra liền thò tay định với lấy, nhưng lại bị Sở Ninh Dực đập cho một phát.“Tuyệt mật.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.Thủy An Lạc bĩu môi, tuyệt mật thì tuyệt mật.Sở Ninh Dực ngồi tựa vào ghế, đỡ Tiểu Bảo Bối đang đứng trên đùi mình, “Nếu như mẹ em đã tin tưởng ba em như vậy, tại sao còn đến với Lạc Vân?”“Ai mà biết được.” Thủy An Lạc ôm gối xem tivi.“Hình như ở thành phố A này có rất ít chuyện liên quan đến ba mẹ em thì phải.” Giọng Sở Ninh Dực vẫn đều đều.“Sở tổng anh mù hả, hơn một năm trước sóng gió khắp thành phố A này chính là chuyện về ba mẹ em và em đấy.
Cách đây không lâu em với ba em vẫn còn là trò cười của cái thành phố này đấy thôi.” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nói.“Anh chỉ tò mò không biết sao ba mẹ em lại quen nhau thôi.”Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực hỏi vậy, liền ngồi xếp bằng xuống, “Haiz, chuyện này em thật sự không biết, ba mẹ chưa kể với em bao giờ cả.” Hầu hết ba mẹ của mọi người đều sẽ kể với con mình biết hồi trước hai người họ đã quen nhau như thế nào, nhưng trước giờ ba mẹ cô lại chưa bao giờ kể với cô.Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đặt xuống đất, để nhóc con tự đi lấy.“Không kể lần nào à?”Thủy An Lạc nghiêm túc ngẫm lại, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Trước đây lúccó Thủy An Kiều và mẹ nó, mối quan hệ giữa ba mẹ em vẫn có thể xem là tốt.
Ít nhất cũng chẳng cãi vã bao giờ.
Hai người vẫn như những cặp vợ chồng khác.
Nhưng tất nhiên như vậy rõ ràng là bất thường rồi.” Thủy An Lạc đáp lại.Suy cho cùng thì làm gì có người phụ nữ nào có thể chịu nổi việc chồng mình đưa vợ lẽ với con riêng về, thế mà bà vẫn thản nhiên đối diện với mọi chuyện.Thế nên, kỳ thật thì thời gian