“Tại sao ư?” Viên Giai Di mỉm cười, như thể cô ta rất khinh bỉ cái câu hỏi này.“Tôi ghét cái dáng vẻ tỏ ra chính nghĩa của anh ta, giống y hệt như anh traianh ta vậy.” VIên Giai Di nói với vẻ căm hận, “Có điều lần này thì hay rồi, tôi sẽ để anh ta biết, ngoài chết ra, tôi còn cách khách khiến anh ta mất đi thứ mà anh ta yêu thích nhất.
Mà những điều này tôi cũng muốn để cho cô xem đấy.”Thủy An Lạc từ từ hít thở, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.“Thế nên hôm nay cô tới đây chỉ là để kể chuyện cho tôi nghe thôi đấy à?”Nói rồi cô lại từ từ ngồi xuống, “Được thôi, tôi đợi câu chuyện của cô đấy.”Viên Giai Di cũng không phải kẻ ngốc, cô ta càng biết Thủy An Lạc cũng không phải kẻ ngốc.“Lý Tử có một người anh, tên Lý Hạo.
Tôi nghĩ người này chắc các người chẳng lạ gì đâu, vì đó là chồng chưa cưới của Cố Thanh Trần.”Cố Thanh Trần?Thủy An Lạc từ từ ngẩng lên, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.“Lý Hạo chết trong một buổi tiệc rượu thương nhân, chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả.
Nhưng chỉ vì trước khi chết anh ta có nhắc tới tên tôi, nên cả Lý Tử lẫn Cố Thanh Trần đều cho rằng chuyện này có liên quan đến tôi.”“Không liên quan tới cô!” Thủy An Lạc thản nhiên nói.Viên Giai Di hơi sững sờ, “Cô!”“Dù gì khi ấy Sở Ninh Dực vẫn là người mà cô để ý tới.
Cô sẽ không ngu đến nỗi tự chặn đường lui của mình đâu.” Thủy An Lạc nói rồi từ từ cầm cốc nước trên bàn lên.“Phải, vốn dĩ không liên quan đến tôi, nhưng tiếc là bọn họ không tin.
Cố Thanh Trần luôn tới gây chuyện với tôi.
Còn Lý Tử cũng luôn cho rằng tôi đã hại chết anh trai của anh ta.” Viên Giai Di bật cười ra tiếng, “Trong buổi tiệc rượu hôm ấy, có lẽ Lý Hạo đã nói gì đó đắc tội với ai cũng nên.”Thủy An Lạc nhớ tới chuyện trong viện lần trước, Lý Tử chửi thẳng Viên Giai Di là chó điên, hóa ra đây mới là lý do chính à.Chính vì Viên Giai Di bị Lý Tử dồn ép quá, nên mới lợi dụng chuyện lần này để khiến anh không thể trở mình được sao.“Cô