Hắc Long nhìn Bob vẫy đuôi.
Có lẽ bởi vì người đàn ông này không có gì nguy hiểm cho nên Hắc Long lại quay lại ngồi xổm dưới chân Thủy An Lạc.Bob hiển nhiên rất kích động.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Cô chính là Thủy An Lạc à?”May quá, là tiếng Trung,Thủy An Lạc khẽ gật đầu.“Chào anh, tôi là...”“Hiên kể hết với tôi rồi.” Bob hơi giơ tay lên, “Nhưng tôi không nghĩ là tôi nhất thiết phải cãi nhau với một tên lưu manh trên tòa, chuyện này không có lợi gì cho tôi cả.”Anh ta từ chối một cách thẳng thừng.Trên lầu, Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đứng trước cửa sổ nhìn xuống.“Ma ma~” Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối bám lên cửa kính, mở miệng gọi.Sở Ninh Dực vươn tay kéo bàn tay cậu nhóc xuống khỏi mặt kính lạnh lẽo, mắt hơi nheo lại.Cặp mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối đảo qua nhìn daddy nhà mình, cuối cùng lại duỗi tay chỉ xuống, “Đi, đi~”Tiểu Bảo Bối muốn đi tìm mẹ, nhưng cái giọng ngọng nghịu của nhóc nghe không rõ ràng gì cả.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cậu con trai đang muốn tìm mẹ, thị lực khôngtồi, đứng ở đây mà vẫn nhận ra mẹ đang ở dưới lầu.Thủy An Lạc vẫn cúi đầu, gió lạnh phất lên mặt, cắt da cắt thịt.Bob vẫn nhìn Hắc Long không hề có ý bỏ đi.“Anh Bob, tôi biết, không ai muốn đi tranh cãi với loại người lưu manh như thế cả, nhưng việc lần này rất cần đến anh, thực sự rất cần anh.
Sư phụ tôi là một bác sĩ giỏi, nếu như vì chuyện này mà...”“Nếu thế thì anh ta có thể phát triển ở đất nước khác.
Tôi nghĩ đã là bác sĩ giỏi thì ở đất nước nào cũng có thể phát triển tốt được.”Thủy An Lạc: “...”Nói thật là có lý.“Anh Bob, anh có đồng ý rời khỏi đất nước của mình, di dân đến đất nước của chúng tôi không?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.“Tôi nghĩ tôi sẽ đồng ý.”Thủy An Lạc: “...”Má, trả lời như vậy là làm khó nhau rồi đấy!Làm sao cô nói tiếp về đại nghĩa dân tộc được đây!Thủy An Lạc đảo cặp mắt to tròn, cuối