“Tại sao lúc đó ông ta lại bỏ đi?” Mân Hinh ngẩng đầu, con mắt vẫn đỏ hoe.“Để bắt em, chắc vì ông ta đã biết được thân phận của em! Mà có thể ông ta bỗng nhiên rời khỏi là vì phải tranh đấu với băng đảng của mình.
Ông ta phải nhanh chóng trở về giữ vững địa bàn của mình.
Anh nhớ khi ấy ông ta có hạ lệnh phải giết chết em, tiếc là ông ta thất sách rồi.
Em không những không bị giết, thậm chí còn cứu được cả anh và Sở Đại.”An Phong Dương nói xong, Mân Hinh lại dán sát người mình vào lồng ngực anh.“Vậy nên lần này ông ta trở lại, em cũng là một trong những mục tiêu của ông ta!” Hóa ra chẳng cần cô phải làm mồi nhử, vì chính cô cũng đã là một trong những mục tiêu đó rồi.“Chúng ta đã không còn là những con thú bị nhốt trong lồng năm đó nữa! Lần này ai mới là thú bị nhốt trong lồng còn chưa biết được!” An Phong Dương lạnh lùng nói.Mân Hinh có chút khó hiểu nhìn An Phong Dương: “Các anh đã lên hết kế hoạch rồi sao?”An Phong Dương nhẹ nhàng vỗ lên vai của Mân Hinh: “Thủy An Lạc luôn nghĩ hổ dữ không ăn thịt con, nhưng con bé lại quên mất một điều, loại người như Viên Hải còn không bằng cả cầm thú.”Lần này Mân Hinh không chỉ cảm thấy khó hiểu mà là hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.Anh nói vậy là có ý gì?An Phong Dương cúi đầu hôn một cái lên trán cô: “Lúc trước, anh định cả đời này cũng sẽ không nói với em chuyện này.
Nhưng ông ta đã trở về, giấu giếm em sẽ chỉ càng làm mọi việc trở nên khó giải quyết hơn.”Cả đời này nếu anh không nói ra thì cả đời này Mân Hinh cũng sẽ không chạm vào máy tính, như vậy Mân Hinh sẽ càng không có khả năng biết được hai người mà cô cứu vào đêm đó chính là bọn họ.“Anh sẽ không để em và Miên Miên xảy ra bất cứ chuyện gì đâu!” An Phong Dương khẳng định nói.Mật mã thật sự được phá giải, đến cuối cùng ai mới là kẻ thắng cuộc, không đi đến bước cuối cùng, không ai biết được cả.Mân Hinh khẽ gật đầu, tất nhiên là cô tin anh.***Sau khi rời khỏi nhà An Phong Dương, Sở Ninh Dực về thẳng nhà mình.Lúc anh về đến nhà, chú Sở đã ở đó từ trước.
Tiểu Bảo Bối đang ngồi dưới đất chơi với đống tài liệu mà chú Sở mang tới.Chú Sở thấy Sở Ninh Dực về liền đứng dậy: “Thiếu