Từng câu từng chữ của An Chính Quốc thốt ra đều như châu như ngọc.
“Dù không có Kiều Nhã Nguyễn thì con bé cũng sẽ làm như vậy!”Phong Phong đứng đờ ra đó, nhưng anh ta lại không thể đứng thẳng sống lưng của mình lên được.
Thảo nào người con gái dịu dàng như Kỳ Nhu lại muốn thi vào trường cảnh sát.
Nhưng anh ta đâu có nghĩ nhiều được đến vậy!Chẳng trách Sở Đại cứ nói đi nói lại với anh ta rằng đừng nên gây sự với Kiều Nhã Nguyễn, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô ấy.
Nhưng mà anh ta đâu có nghe!Chẳng trách sau khi An Phong Dương biết Kiều Nhã Nguyễn lại đối xử tốt với cô như vậy, không hề giống cách đối xử với kẻ đã hại chết em gái của mình.
Nhưng mà anh ta đâu có để ý!Tất cả mọi chuyện đều đã sớm có điềm báo trước, nhưng mà chính anh ta lại đem tất cả những hận thù đó đổ hết lên đầu của Kiều Nhã Nguyễn.
Chính anh ta mới là hung thủ!Chính anh ta mới là người đã hại chết Kỳ Nhu.
Thế nhưng cái đáp án này lại vượt ngoài tưởng tượng của Kiều Nhã Nguyễn.
Cô nhìn sắc mặt trắng bệch của Phong Phong mà trong lòng dâng lên một cảm giác không nói nổi thành lời.
Hận anh?Hay thương anh?“Là tôi hại chết cô ấy, là tôi đã hại chết cô ấy!” Phong Phong tự lẩm bẩm, trông anh ta như một kẻ mất hồn.
Phong Phong bỗng lao ra ngoài như một kẻ điên, bước chân của Kiều Nhã Nguyễn khẽ động nhưng đồng thời chính lúc đấy bên tai lại vang lên âm thanh lo lắng của mẹ mình.
“Lão Kiều, lão Kiều!!!”“Ba! ” Kiều Nhã Nguyễn quay lại thấy ba mình đang ngã xuống, cô lập tức lao qua đỡ lấy ông.
An Chính Quốc phản ứng rất nhanh, lập tức gọi 120.
***An Phong Dương chưa kịp ra khỏi cửa đã nhận được một cú điện thoại, anh nhíu mày: “Biết rồi à?”An Phong Dương đanh mặt cúp máy rồi lại nhìn Mân Hinh đang ngồi trêngiường.
“Bên ba mẹ anh xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó một chuyến.
Em có thể ở nhà một mình được không?” An Phong Dương vừa nói vừa nhíu mày lại, dường như đang lo lắng chuyện gì đó.
Mân Hinh đưa tay nắm lấy bàn tay của anh: “Anh yên tâm, cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo lắng cho em đâu!”An Phong Dương cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má của Mân Hinh, rồi lại cúi