Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu, khập khiễng đứng dậy.
Fool nhìn ông bỏ đi, quân cờ trong tay bỗng hạ xuống bàn cờ, tay bỗng run không sao tả nổi.
Cả đời này của ông ta, giám sát không biết bao nhiêu người, thu lưới bảy mươi tư người, nhưng cũng hại chết vô số người, ông ta nghĩ, như vậy cũng đủ rồi.
“Thủ trưởng.
” Viên cảnh vệ phía sau vội chạy tới đỡ lấy ông ta.
Fool muốn phất tay, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào nữa cả.
“Cậu nói xem, có phải tôi không hiểu tình người mà kéo luôn báo con vào chuyện này rồi không.
” Giọng Fool khàn khàn, nhưng lại như không cần đáp án mà nằm bò ra bàn cờ, nặng nề thiếp đi.
***Tờ mờ sáng trời còn lạnh, trên núi lại càng lạnh thấu xương.
Gió lạnh thổi xen qua cỏ cây, phát ra những tiếng xào xạc.
Viên Hải giờ đã là nỏ mạnh hết đà, mười người của ông ta giờ đang cảnhgiác nhìn người trước mặt.
Họng súng của Sở Ninh Dực và An Phong Dương đang chĩa thẳng về phía Viên Hải, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.
“Tôi thua rồi.
” Viên Hải khẽ cười, mặt mũi dữ tợn, nhưng lại đứng thẳng người như tư thế của một quân nhân.
“Thầy thua rồi.
” Sở Ninh Dực cười lạnh, “Thầy không thấy nơi này rất quen sao?”“Chắc thầy không ngờ được rằng con thú bị thầy nhốt thừa sống thiếu chết khi ấy lại được người ta cứu ra đâu nhỉ?” An Phong Dương nhếch mép trào phúng nói.
Mắt Viên Hải nheo lại, hai tay bắt chéo sau lưng siết chặt.
“Nhưng đây không phải là cái mà tôi đã dạy các cậu.
” Tương kế tựu kế, bắt ba ba trong rọ, hai người đã sử dụng rất tốt, nhưng đây không phải điều mà ông ta đã dạy.
“Không phải thầy đã dùng sự thật để dạy chúng em đấy sao?” Sở Ninh Dực nói, ngón tay khẽ động: “Thầy, thầy có nghĩ là em sẽ bắn không?”Sở Ninh Dực vừa dứt lời, người bên cạnh Viên Hải đã đề cao cảnh giác hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng về phía Sở Ninh Dực và An Phong Dương.
Người phía sau Sở Ninh Dực cũng đề phòng nhìn bọn họ, chuyện thắng thua lúc này chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được.
Cơn gió lạnh thổi phất tà áo của