Viên Hải bị đau nên chỉ có thể buông tay ra rồi lùi về sau một bước.
Ông ta lắc cái đầu đang choáng váng của mình.
Cú đá kia do Sở Ninh Dực dùng toàn lực mà đá, vậy nên khi Viên Hải đứng dậy anh cũng nhanh chóng bật người dậy, đưa tay xoa nhẹ cổ của mình rồi không dùng quá nhiều thời gian suy nghĩ mà nắm chặt cánh tay của Viên Hải trước khi ông ta kịp phản ứng, sau đó trượt đến cổ tay của ông ta.
“Rắc! ”Âm thanh xương cốt bị bẻ gãy bất thình lình vang lên“A! ”Ngay sau đó là tiếng gào rú đầy đau đớn của Viên Hải.
Sở Ninh Dực bẻ gãy tay của ông ta rồi lập tức nhấc chân chặn lại cú đá của Viên Hải, mặt khác dùng một chân đá thẳng vào bụng của ông ta rồi buông tay ra, kết quả là Viên Hải bị đạp thẳng vào cái lồng sắt.
“Cạch! ”Cửa sắt hạ xuống, con số điện tử màu đỏ trên mặt đồng hồ điện tử lập tức biến đổi, cuối cùng dừng lại.
Sở Ninh Dực quá đau đớn nên khụy một chân quỳ xuống đất, một tay ôm lấy ngực nhìn gã đàn ông tựa như con ác thú đang bị nhốt trong lồng.
“Thầy, hôm nay em chỉ bẻ gãy tay thầy thôi, nhưng lẽ trời còn đó, không bằng thầy cứ ở trong đó mà ngẫm lại cuộc đời của mình đi.
” Sở Ninh Dực nói rồi khóe miệng có một dòng máu chảy ra.
Nói sao thì Viên Hải vẫn là thầy của anh, cho nên một trận vừa rồi anh cũng chẳng có chỗ nào được yên cả.
Khuôn mặt của ông ta áp sát lên cửa lồng sắt, hai tay của ông ta đau nhức lại thêm một cú đạp cuối cùng của Sở Ninh Dực khiến bụng dưới của ông ta đau thắt lại.
Ông ta cố thử mấy lần cuối cùng cũng chỉ có thể chật vật quỳ rạp xuống đất.
Viên Hải ngẩng đầu lên, khuôn mặt loang lổ vết máu trông càng thêm dữ tợn, giọng điệu âm ngoan của ông ta vang lên: “Mày nghĩ thế này đã là kết thúc rồi sao? Sở Ninh Dực, mày mơ đẹp quá rồi đấy.
”“Đối với tôi mà nói, ông đi vào đây tức là mọi việc đã kết thúc rồi.
” Sở Ninh Dực thở dốc kịch liệt, dường như có thế nào cũng không thể dịu bớt được cơn đau trên người.
Tiếng súng phía sau chấm dứt, cơ thể căng chặt của Sở Ninh Dực nhất thời thả lỏng, một chân đang quỳ nghiêng xuống tạo thành tư thế ngồi.
Sau đó là tiếng bước chân vội vàng vang lên.
An Phong Dương