Thủy An Lạc thử độ ấm của sữa, đến khi chắc chắn nhiệt độ vừa đủ rồi mới để Tiểu Bảo Bối tự ôm lấy.Tiểu Bảo Bối nhận lấy bình, hai cái tay ú nần ôm lấy bình sữa rồi hạnh phúc bưng lên uống, đôi mắt đẫm nước của cu cậu cuối cùng cũng có chút ý cười.“Thím Vu.” Thủy An Lạc dựa vào tủ lạnh nhìn người đang thu dọn bát đũa.Thím Vu khẽ run lên một cái, bà không dám quay lại nhìn Thủy An Lạc.Thủy An Lạc định nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại thôi.
Cả cái nhà này đang nhờ vả thím Vu chăm sóc, vậy nên nói cái gì cũng không được.Thím Vu sắp cơm ra rồi đặt lên khay.“Thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân cũng chỉ vì lo lắng cho hai người nên mới...”“Cháu biết mà.” Thủy An Lạc khẽ mỉm cười một cái rồi một tay bế con trai, một tay bê khay đồ ăn: “Để cháu mang lên cho anh ấy.”Thím Vu không nói gì, bà xoay người lại đem những đồ ăn còn lại trong nồi múc hết ra.Thủy An Lạc lên phòng, đặt cái khay xuống rồi lắc lắc cái tay của mình, bê khay cơm bằng một tay đúng là vẫn rất mất sức.Cô định đặt Tiểu Bảo Bối lên giường nhưng nhóc lại không muốn.
Nhóc chỉ hừ hừ rồi lại ôm chặt lấy mẹ mình.Sở Ninh Dực giang tay.
Tiểu Bảo Bối suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định muốn ba ôm một cái.“Anh đã bảo rồi, mẹ anh thì anh không trị được, ba anh cũng không trị được bà, nhưng với con trai thì là chuyện quá đơn giản luôn.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa hôn chóc một cái lên má của Tiểu Bảo Bối.“Chó chó~ chó chó~” Tiểu Bảo Bối vừa tu sữa vừa gào thét, cả ngày trời nhóc không được chơi với Hắc Long rồi.Thủy An Lạc đưa tay xoa đầu của con trai rồi nói: “Chiều nay Hắc Long sẽ về.”Nếu không nhờ Hắc Long thì cô thật không dám tưởng tượng hậu quả ngày hôm qua sẽ ra sao nữa.Còn chuyện về Long gia, Thủy An Lạc không biết liệu có nên nói cho Sở Ninh Dực biết hay không.Thủy An Lạc ngồi bên giường bón cơm cho ai kia.
Sở Ninh Dực nhướng mày, đãi ngộ khi bị thương đúng là tốt thật đấy.“Mấy ngày nữa là sinh nhật một tuổi của Tiểu Bảo Bối rồi, em định làm thế nào?” Sở