Sở Ninh Dực lắc đầu: “Giờ vẫn chưa thấy tin gì, thế nhưng Viên Hải vừa mới gặp chuyện không may như thế, tôi nghĩ nội bộ của bọn họ bây giờ cũng đủ loạn rồi, kể cả Viên Giai Di có được đưa đi thì cũng chỉ là một con rối mà thôi.
”An Phong Dương lắc đầu: “Câu nói cuối cùng của Viên Hải khiến tôi cứ có cảm giác thế nào ấy.
”“Phía sau còn có người khác, kẻ đang điều khiển con rối Viên Giai Di này rốt cuộc là ai?” Sở Ninh Dực hờ hững nói.
Lúc này anh đã trông thấy có kẻ đang từ từ đến gần chỗ Phong Phong.
Dường như An Phong Dương cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn tập trung sự chú ý vào bạn mình ở đằng kia.
Người tới gần Phong Phong là hai cô gái, khoác một chiếc áo khoác, váy ngắn và mặc quần tất.
Mặt mũi trang điểm rất đậm, không thể nhìn ra được mặt thật là thế nào.
Hai người họ đến gần Phong Phong, một người đặt tay lên vai Phong Phong: “Anh đẹp trai, một mình sao?”“Cút.
”Những âm thanh ồn ào khiến Phong Phong cảm thấy khó chịu, giọng của anh ta khản đặc vì mấy ngày nay liên tục say xỉn.
Nhưng cũng có lẽ là vì khàn đặc nên lại có sự quyến rũ khác.
“Anh đẹp trai, dù gì anh cũng chỉ có một mình, vậy thì vui vẻ với em đi~” Cô gái kia nũng nịu nói.
An Phong Dương sung sướng xem kịch vui, trước giờ bọn họ tới đây đều ở trong phòng riêng chứ chưa bao giờ ngồi bên ngoài thế này.
“Này, Em Đẹp Gái đã bao giờ õng ẹo thế này với cậu chưa?”Sở Ninh Dực nhướng mày, sau đó hừ một tiếng: “Mân Hinh thì sao?”An Phong Dương: “! ”Vậy ra bà xã của cả hai bọn họ đều là gái nhà lành.
“Cút đi!” Phong Phong tức giận đẩy cô gái kia ra, sau đó lại tiếp tục nằm xuống.
Lúc này đầu của anh ta đau như búa bổ.
Cô gái kia bỗng dưng mất thăng bằng, gót giày cao gót không đỡ được cơ thể của cô ta mà ngã nhào xuống đất.
Phong Phong bực mình ngẩng đầu lên rồi kéo cổ áo của người đối diện: “Thằng chó nào cho mày vào đây? Ông đây đang phiền đây.
” Phong Phong tức giận nói.
Bấy giờ An Phong Dương mới nhìn người