Chú Hạng ở luôn đây nên tối cũng không đi đâu.Thủy An Lạc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hôm nay hai người bọn họ nói rất nhiều chuyện với nhau mà.Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ ra ông đang muốn nhắc cô nhớ tới chuyện gì thì Sở Ninh Dực đã tới đón cô rồi.“Chú Hạng, cháu về đây, mai cháu sẽ mang đồ ăn ngon cho chú nhé.” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng giục Sở Ninh Dực đi về.Ra khỏi bệnh viện, lên tới xe rồi Thủy An Lạc mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm.“Em học được gì mà vui thế?” Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng khác hẳn lúc sáng của Thủy An Lạc liền không nén nổi tò mò mà hỏi ra miệng.Thủy An Lạc chống cằm, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Em phát hiện em chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp đấy, chẳng may ngã vào sơn cốc rồi được một ông lão kỳ quái phát hiện ra có tố chất đặc biệt, ha ha ha ha ha, vừa nãy em còn lấy được cả bí tịch võ công luôn đấy.”Sở Ninh Dực: “...”Cái quái gì thế này?Cô nhóc này nhà anh bị điên rồi à?Sở Ninh Dực áp tay lên trán cô, không nóng mà nhỉ?“Sợ đến mức thần kinh luôn rồi à?” Sở Ninh Dực có chút lo lắng nói.Thủy An Lạc hất tay của anh ra: “Có anh mới bị điên ấy? Có ai nói vợ mình như thế không hả?”“Xem ra là không sợ rồi.” Sở Ninh Dực yên tâm.Sợ thì vẫn sợ, nhất là khi ông chú kia tự dưng bảo cô ăn gan lợn gì gì đó.Trước sáu rưỡi sẽ về, đó là thời gian cô đã hẹn với con trai, lúc này Thủy An Lạc cũng đã về đến nơi.Lúc về đến nhà Tiểu Bảo Bối còn đang ôm lấy đồng hồ báo thức rồi nhìn chằm chằm vào đó, dường như nhóc ta đang nghĩ rằng tại sao cái thứ này còn chưa kêu lên, kêu lên là mẹ có thể về nhà rồi.Nhóc vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì cái đồng hồ trong tay cũng vang lên inh ỏi, Tiểu Bảo Bối lập tức vứt lại cái đồng hồ hưng phấn bò đi tìm mẹ mình.“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt cất tiếng gọi.
Quả nhiên mẹ không lừa nhóc, đồng hồ báo thức vừa kêu là mẹ sẽ về.Thủy An Lạc ôm con trai lên hôn một cái.
Tiểu Bảo Bối cũng cười híp mắt hôn lại mẹ mình.Thím Vu bưng cơm nước đi ra.
Bà bảo hai người đi