Chuyển ngữ: MicTriệu quốc, Hàm Đan.
Trong lòng Bình Nguyên Quân hiện giờ rất thống khổ. Quốc quân ca ca đã mất, nhưng thái tử sắp kế vị lại không thích hắn, vừa nghĩ tới sau này có thể chỉ được chia sẻ phần nào ít ỏi mồ hôi nước mắt của rất nhiều nhân dân thì trái tim hắn gần như muốn vỡ tan.
Sáng sớm nay vừa thức dậy thì hắn liền khoác áo tang bằng sợi gai, ở trong phủ đốt tiền vàng bái tế vương huynh. Đại khái là vì quá bi thương nên bàn tay run rẩy, đốt luôn vạt áo của tiểu thiếp yêu quý, khiến những người có mặt đều hô to gọi nhỏ cứu tiểu thiếp của hắn, nhưng hai mắt hắn vẫn thẫn thờ, lệ rơi không ngừng, trong miệng chỉ lẩm bẩm nhắc vương huynh…
“Tấm lòng trung của chủ công có nhật nguyệt chứng giám mà!”
Đám môn khách đang tề tựu trong viện xem náo nhiệt trở nên kích động, phẩm đức chuyên nghiệp khiến bọn họ ngay lập tức phát hiện vũ đài để phát huy tác dụng của bản thân, một nửa lao tới trước, ngồi cạnh Bình Nguyên Quân rơi lệ, một nửa khác chạy ra ngoài gấp rút truyền bá hiền danh của Bình Nguyên Quân.
Vị tiểu thiếp kia trước tiên là bị bộ dạng này của hắn dọa đến ngây người, sau khi bình tĩnh lại thì bắt đầu khóc rống lên, kích động đến độ làm gãy mất trâm ngọc.
“Phu quân cứ như vậy e là không được đâu….” Đêm đến, trước khi đi ngủ, Bình Nguyên Quân phu nhân ý tứ sâu xa nói với trượng phu mình.
“Hả? Sao lại không được?” Bình Nguyên Quân không để tâm, ngồi trước gương đồng vuốt v3 chùm râu ngắn, đang say sưa mê mẩn với khả năng diễn xuất của chính mình.
“Chuyện hôm nay của phu quân quả thực được tiếng trung quân, đậm nghĩa huynh đệ, nhưng như thế không đủ. Vạn nhất tân quân thấy chàng quá mức trung thành với cố chủ mà không đủ xem trọng y, sau này chẳng phải càng khó khăn hơn sao?”
Bàn tay đang ve vuốt chùm râu của Bình Nguyên Quân cứng đờ, đập bàn đứng dậy: “Đúng ha! Sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ! Đích thực là vậy! Theo phu nhân thấy phải làm thế nào mới được?”
Thê tử nói: “Ta nghe nói trong đám quyền quý đã có người bắt đầu âm thầm nâng đỡ chư vị vương tử, phu quân cũng không thể tụt lại phía sau người ta nhỉ.”
Bình Nguyên Quân nhíu mày suy tư hồi lâu rồi ụp gương đồng xuống, dường như đã hạ quyết tâm, trên mặt lộ ra ý cười, xuyên qua ánh nến nhìn mỹ mạo của phu nhân ở tuổi xế chiều nhưng vẫn cảm thấy đáng yêu hơn rất nhiều: “Lời phu nhân nói rất có lý, trong phủ của ta ba ngàn môn khách, tìm vài người đắc lực an bày tới chỗ chư vị vương tử còn chẳng phải dễ dàng sao, sau này có bọn họ chống lưng, thúc thúc ta đây vẫn như cũ có thể an ổn làm tướng quốc.”
“Phu quân nói rất đúng, nhưng cũng đừng nên đánh trống khua chiêng, bằng không dễ bị người khác để ý. Ta thấy Vương hậu yêu thương nhất là con út Trùng Kiêu, hắn còn là huynh đệ ruột thịt của Thái tử Đan, chờ sau khi Thái tử Đan kế vị, chắc chắn sẽ phong thưởng lớn cho hắn, phu quân chỉ cần phái một tâm phúc tới bên cạnh Trùng Kiêu là ổn.”
Không hổ là muội muội của Ngụy vương, tỷ tỷ của Tín Lăng Quân, cho đến hôm nay Bình Nguyên Quân mới phát hiện điểm hơn người của thê tử mình, tức thì chỉnh áo thi lễ với nàng, ngữ khí hết sức cung kính: “Lời của phu nhân rất đúng, nhưng môn hạ của ta quá đông, rốt cuộc phái ai đi mới thích hợp?”
“Phái ai cũng không được, phu quân nên phái một kẻ đã bị người khác lãng quên nhưng lại có bản lĩnh, như vậy mới không thu hút sự chú ý.”
“Nhưng môn hạ của ta ai nấy đều là hiền sĩ vang danh thiên hạ, từ đâu có được nhân vật như vậy?”
Bình Nguyên Quân phu nhân che miệng cười: “Phu quân đã quên người bị giam trong lao kia rồi?”
Bình Nguyên Quân nhớ lại, mang máng đó là đệ tử bế môn do Quỷ cốc tử tiên sinh đời này thu nhận, có điều tuổi tác quá nhỏ, bộ dạng chẳng khác gì cây sào, ngay cả là nam hay nữ hắn thậm chí tới bây giờ cũng chẳng phân rõ được.
Nếu nhớ không nhầm thì người này bị giam cũng hơn nửa năm rồi nhỉ? Quả thực là mờ nhạt trước tầm mắt của mọi người. Nếu thả ra ngoài, ắt hẳn trong lòng người này sẽ hết sức cảm kích, khi ấy nhất định đối với hắn trung tâm nhất mực, tận tâm tẫn trách, đích thực là một lựa chọn tuyệt vời.
“Phu nhân cao kiến!” Bình Nguyên Quân sau khi quyết định chủ ý thì thầm vui vẻ, nhìn phu nhân nhà mình cũng thật sự càng nhìn càng thấy thuận mắt, ôm nàng tâm tình cả đêm.
Tiểu thiếp chờ suốt buổi tối cũng không thấy hắn tới an ủi mình thì tức tới mức cây trâm thứ hai cũng bẻ gãy nốt.
Bách tính Triệu quốc thích vũ nhạc, thành Hàm Đan lại càng đêm đêm sênh ca, thời gian cấm đi lại cũng rất muộn nên vốn có tiếng là “thành không đêm”. Khoảng thời gian này vì Triệu vương qua đời, cả nước để tang, cấm tấu nhạc vui chơi, thế nhưng người Triệu đã nghĩ ra cách mới, sáng tạo một điệu múa không có nhạc, động tác uyển chuyển, biểu cảm đau thương, nói ra thì lại rất hợp với tình cảnh hiện tại, không cần viện cớ này nọ, cũng chẳng trách người nước khác đều nói người dân nước Triệu đầu óc nhanh nhạy, tâm tư siêu việt.
Tiếng vó ngựa chát chát băng qua con phố, Đam Khuy th úc mạnh chân vào mình ngựa, một đường chạy thẳng đến trước nhà lao Đô thành, bỏ lại phía sau hết thảy tiếng huyên náo của phố lớn.
Hai bên nhà giam đều có lính canh ngục tay cầm đuốc, lặng im đứng đó như tượng, gió
thổi khiến ánh lửa lay động tranh tối tranh sáng, làm bọn họ trông có vẻ hơi rờn rợn. Có điều Đam Khuynh là kiếm khách Yên quốc, đã quen nhìn những cảnh tượng đáng sợ nên đối với hình ảnh này chẳng chút sợ hãi.
Hắn quay người xuống ngựa, thân như cổ tùng, thẳng tắp đứng đó, chỉ có đôi mắt là chăm chăm dán vào cổng lớn nhà ngục.
Không lâu sau, cánh cổng ngục giam mở rộng, một bóng người rề rề bước ra.
Đam Khuy lập tức di chuyển, bước chân thoăn thoắt, không chút tiếng động đã dịch chuyển sang đó: “Cô nương ra rồi!”
Người ấy dừng bước, ánh trăng hắt xuống mặt đất chiếc bóng dài nghiêng nghiêng, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Đam Khuy?”
Ngữ điệu có chút kỳ lạ, nhưng âm thanh vẫn tương tự lúc trước, không trong trẻo như các thiếu nữ bình thường mà ngược lại có phần trầm thấp. Đam Khuy kích động đến độ giọng nói cũng hơi run rẩy: “Là ta, lẽ nào cô nương không nhận ra ta sao?”
Nàng chầm chậm bước đến gần: “Nhận ra….”
Vừa rồi Đam Khuy còn giống như tảng đá lạnh lẽo, nhưng hiện tại lại như chim non vừa thoát khỏi lồ||g, cước bộ nhẹ nhàng, ngữ khí mừng vui, vội vội vàng vàng dẫn nàng đến cạnh con ngựa, vừa đỡ nàng lên ngựa vừa nói: “Tiếp theo cô nương có dự tính gì?”
Người trên ngựa trầm mặc hồi lâu mới đáp một câu: “Ta còn chưa nghĩ xong.”
Đam Khuy thấy hơi là lạ. Ngày trước mặc kệ là chuyện gì, nàng đều mạnh mẽ vang dội, sao cảm giác như thay đổi quá nhiều? Chẳng qua vừa nghĩ tới nàng bị giam hơn nửa năm thì hắn lại không nghĩ nữa, vừa ra ngục nhất định là còn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Đam Khuy dẫn ngựa chầm chậm bước đi, nhất thời hai người không ai nói lời nào, mãi tới khi đến phố lớn, hai bên quán xá đèn đuốc sáng rực, ca vũ sôi nổi, Đam Khuy mượn ánh lửa liếc nhìn người trên ngựa, thầm kinh ngạc.
Nam trang trên người nàng vẫn là bộ y phục lúc vào ngục, hết sức cũ nát, nhưng so với khi mới vào ngục thì lại rộng hơn rất nhiều. Vóc người trong bộ y phục gầy yếu đến độ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay. Gương mặt lại càng tái nhợt, cằm cũng nhọn hoắt khiến người ta đau lòng.
Một thiếu nữ mới mười bốn tuổi, cứ vậy bị giam trong đại lao hơn nửa năm, hiển nhiên là chịu không ít khổ cực. Đam Khuy đường đường là một nam nhi thân cao chín thước bỗng chốc bị k ích thích toát lên tình mẹ vô bờ, khụt khịt mũi nói: “Ta trước dẫn cô nương tới Thanh Phong Ngụ ở mấy ngày nhé, nơi đó khung cảnh thanh tịnh đẹp đẽ, thích hợp để tịnh dưỡng.”
“Ngươi làm chủ đi.” Người trên ngựa dường như căn bản không có chút tinh thần nào cả.
Đam Khuy ngẫm thấy bộ dạng nàng thế này ước chừng là đang suy nghĩ gì đó, bỗng nghĩ tới một khả năng, do dự ngập ngừng hỏi nàng: “Cô nương….chắc không phải định tìm Công Tây Ngô báo thù đấy chứ?”
Người trên ngựa nghiêng đầu, mỗi một câu dường như đều trải qua vô số lần ngẫm nghĩ, lúc nói chuyện lại càng chậm rãi: “Cho dù là định báo thù thì sao, có gì không được?”
Đam Khuy thở dài: “Không phải không được, nhưng cơ hội vẫn chưa đến thôi. Công Tây Ngô là sư huynh của cô nương, bản lĩnh của người đó cô nương biết rõ hơn ta, cô nương vừa ra ngục, trước tiên vẫn nên ổn định cơ sở rồi hãy lại lên kế hoạch.”
Người trên ngựa gật gật đầu: “Ngươi nói phải, ta chỉ đang nghĩ vị sư huynh này của ta hiện giờ đang ở đâu mà thôi.”
Nàng trước giờ có thù tất báo, vậy mà lần này lại bị khuyên phải thay đổi, thật sự không dễ dàng gì. Đam Khuy thở phào, lắc lắc đầu: “Không ai biết Công Tây tiên sinh ở nơi nào, hồi đó lúc Quỷ Cốc tiên sinh cho ngài ấy xuất sư, ngài ấy cũng không báo cho ai biết phương hướng, chỉ có chờ Công Tây tiên sinh tự mình xuất hiện.”
Con ngựa vốn đang chậm rãi thả bước bỗng nhấc vó rồi hí lên một tiếng, bị Đam Khuy nhanh chóng kiềm lại: “Cô nương sao rồi?”
“Ngươi vừa nói….Quỷ Cốc Tử?”
“Đúng vậy.”
“Sư phụ ta Quỷ Cốc Tử?”
“………Đúng vậy.”
Cơ thể người trên ngựa bỗng lệch đi, trượt ngã phịch xuống đất. Đam Khuy vội đỡ nàng, nghe thấy nàng rốt cuộc dùng tốc độ nói chuyện bình thường thốt ra hai chữ kỳ lạ: “Moẹ nó…”
Editor: Yên quốc hay Yến quốc đều là một nhé mọi người. Chữ Hán là Yến nhưng lúc mình tra lịch sử trên bác Gúc thì đa phần đều gọi là Yên. Mình cuốn chiếu vừa mần vừa đăng nên chưa chỉnh được thống nhất (vì lười:D), từ chương 30 trở đi mình chỉnh lại thành Yên hết nhé.