Trong viện người qua kẻ lại, ngựa hí ầm vang, thị vệ Tề quốc nhanh chóng tiến vào thành hai hàng, thị nữ dâng mâm thêm hương, đây mới là khung cảnh tiếp khách nên có, nhưng Triệu Trùng Kiêu cũng không hề cảm kích.
Hắn liếc nhìn thanh kiếm trên đất rồi lại quét mắt nhìn vỏ kiếm giắt bên hông Công Tây Ngô, hừ lạnh nói: “Đây chính là đạo đãi khách của Tề quốc?”
Công Tây Ngô mặt mày thản nhiên, sắc mặt không chút thay đổi: “Tề vương bệnh nặng, cả nước nghiêm cấm đánh nhau đổ máu, tại hạ làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.”
“Vậy Tề tướng muốn ta chủ động đi gặp ông ta, cũng là đạo đãi khách?”
“An Bình Quân là võ tướng, nhậm chức tướng quốc chưa lâu, cấp bậc lễ nghĩa khó tránh có chút không thỏa đáng.”
Triệu Trùng Kiêu mím môi: “Vậy ngươi thân là người tiếp đãi nhưng thong dong đến muộn, lại là đạo đãi khách kiểu gì?”
Công Tây Ngô hơi nhướn mắt: “Điện hạ cũng không phải khách.”
“……..” Hai mắt Triệu Trùng Kiêu trợn lên, nhấc chân nhưng lại bị cản bước, dưới cơn thịnh nộ, vung kiếm chém đứt vạt áo bị đóng trên đất.
Công Tây Ngô cứ như hoàn toàn chẳng có gì xảy ra, nghiêng người đưa tay làm động tác mời: “Phủ đệ cho con tin đã chuẩn bị xong, mời Trường An Quân dời bước.”
Triệu Trùng Kiêu thu hồi trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng quan sát hắn một hồi, sắc mặt âm u lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, phất áo bước ra ngoài.
Chờ đến khi cả đoàn người và ngựa ra khỏi cổng, Đam Khuy mới đỡ Dịch Khương dậy, rút thanh trường kiếm trên mặt đất, dâng bằng hai tay đến trước mặt Công Tây Ngô: “Khuy không thể chăm sóc tốt cho cô nương, đã phụ đại ân của Quỷ Cốc tiên sinh, xin Công Tây tiên sinh đừng trách.”
Công Tây Ngô nhận lấy kiếm tra vào vỏ: “Tiên sinh phong độ hiệp nghĩa, không có gì là không ổn.”
Đam Khuy lại bái lạy, bị hắn đỡ lấy cổ tay.
Dịch Khương đang thầm vặn tay muốn di chuyển ra xa một chút, nhưng lại nghe Công Tây Ngô nói: “Đã lâu không gặp, lẽ nào sư muội không muốn nói chuyện với ta?”
Nàng phủi bụi đất trên người, hít sâu một hơi, lúc quay qua thì mặt đã bình lặng như nước: “Huynh và ta có gì để nói?”
Công Tây Ngô quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, cười nhạt: “Ta cho rằng đã rơi vào cảnh ngộ trước mắt này, sư muội chắc là có lời muốn nói với ta.”
Dịch Khương nhìn hoa văn tinh xảo trên y phục của hắn, ngọc bội đeo bên thắt lưng, rồi lại nhìn nhìn chính mình, khẽ nhếch khóe môi: “Sư huynh định đi đâu nói chuyện?”
Công Tây Ngô từ trong tay áo lấy ra một mộc bài, đưa qua: “Ngày mai sau giờ ngọ ba khắc, ta ở Tắc Hạ học cung đợi muội.”
Dịch Khương nhận lấy, lại ngẩng đầu lên, nhưng hắn đã bước ra ngoài.
Phủ đệ dành cho con tin tọa lạc gần vương cung, đây đại khái là điểm duy nhất Triệu Trùng Kiêu hài lòng trong vô vàn những điều bất mãn.
Lúc Dịch Khương tới thì đã sắp tối, vì Bùi Uyên ngất đi nên nàng tốn khá nhiều thời gian mới thuyết phục được Đam Khuy vứt bỏ hiềm khích trước đây mà cõng hắn ra khỏi dịch quán.
Phủ đệ không mới, bố cục bày trí cũng chẳng thể nào so sánh được với phủ của Trường An Quân ở nước Triệu, tiền sảnh lại càng bé đến đáng thương. Trước kia sảnh đường tràn ngập ánh sáng, bây giờ chỉ thắp hai ngọn đèn. Triệu Trùng Kiêu khoác nữ trang, đang ngồi trong đó, nửa người chìm trong bóng tối.
Dịch Khương từ ngoài sảnh đi qua, hắn bỗng ngẩng lên gọi nàng một tiếng: “Tiên sinh dừng bước.”
Ban ngày ở dịch quán bị nhục nhã một trận, còn bị Công Tây Ngô thấy rõ mồn một, trong lòng Dịch Khương cũng chẳng vui vẻ gì, nhấc vạt áo đi vào.
“Chủ công muốn nói gì?”
Triệu Trùng Kiêu thấy nàng ngay cả lễ nghi cũng chẳng có, hừ một tiếng: “Trước đây ngươi nói tới Tề làm con tin xét về lâu dài thì có lại, nói rõ cho ta lợi như thế nào.”
Dịch Khương hất cổ: “Sĩ bày mưu vì người tri kỷ, chủ công chẳng qua coi ta như nô bộc để trút giận, hà cớ gì ta lại phải hao tâm tổn trí bày mưu tính kế vì chủ công.”
Khóe miệng Triệu Trùng Kiêu giựt một cái, suýt nữa lại phát tác: “Sao, còn phải bồi tội với ngươi nữa à?”
Dịch Khương giơ tay ngăn cản: “Vậy là được rồi, ta nói về điểm lợi hại trước, nếu chủ công cảm thấy có lý, lúc đó bồi tội với ta cũng không muộn.”
Triệu Trùng Kiêu liếc mắt xem thường, nhưng trong bộ nữ trang lại hết sức phong tình: “Nói đi.”
Dịch Khương đáp: “Chủ công lần này tới Tề, mặc dù là con tin, nhưng trên thực tế lại là công thần. Có hai công lao: thứ nhất, vì Triệu quốc để lấy viện binh, giải quyết tình trạng nguy cấp lửa cháy ngang mày của Triệu quốc; thứ hai, có thể ở Tề quốc dàn xếp đôi bên, để tình đồng minh giữa hai nước càng thêm bền vững. Ngày sau chủ công quay về, dựa trên hai công trạng này mà vị trí được củng cố, lẽ nào không phải là điểm lợi?”
Sắc mặt Triệu Trùng Kiêu có vài phần thay đổi, ánh mắt dừng trên người nàng vài lần, ánh sáng lấp lánh, mím môi không nói lời nào.
Dịch Khương biết hắn đã bị lời nàng tác động, chỉ là cái tật sĩ diện hảo đến chết cũng không thừa nhận. Nàng từ sớm đã muốn từ từ gọt tỉa tính cách của tên tiểu tử này, vuốt tay áo, đi lên trước liền lột y phục của hắn.
“Nếu chủ công đã biết rõ trách nhiệm của bản thân thì nên thay hình đổi dạng, khắc kỷ nghiêm luật, đừng để bị người Tề bắt được nhược điểm. Người ở đây chính là đại biểu cho thể diện của Triệu quốc!”
Triệu Trùng Kiêu trố mắt nhìn trân trối, hai cánh tay ôm lấy nhau theo bản năng, lần đầu tiên lắp ba lắp bắp: “Ngươi….ngươi lột y phục ta?”
Dịch Khương mặt không chút biểu cảm: “Chủ công còn nợ ta một lời xin lỗi, ta nhớ.”
Triệu Trùng Kiêu chăm chăm nhìn nàng bước ra ngoài, vẫn như cũ chưa thể bình tĩnh lại.
Mặc dù bắt nạt Triệu Trùng Kiêu rất “đã”, nhưng cảm giác khoan khoái này cũng chỉ duy trì một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Khương lồm cồm bò dậy, chải đầu thay y phục, lên tinh thần sẵn sàng chiến đấu.
Tắc Hạ học cung nằm ở cửa Tắc gần phủ Lâm Truy, do Tề Hoàn Công xây dựng, chuyên dành cho sĩ tử các nước. Chuyện này vẫn nhờ Đam Khuy nói với nàng, ngay cả Đam Khuy là một kiếm khách cũng biết, có thể thấy danh tiếng của học cung này dữ dằn cỡ nào.
Bùi Uyên đã hồi phục lại như thường, chạy tới phòng của Dịch Khương từ sớm, cào cào ván cửa không lên tiếng.
Hiển nhiên Dịch Khương biết hắn muốn gì, buồn cười hỏi: “Không thì ngươi trực tiếp đi cùng với ta cũng được.”
Nào ngờ hắn vậy mà liên tục xua tay: “Không không không, vẫn nên thôi đi, vẫn xin tiên sinh sắp xếp mới được, nếu không ta e Công Tây tiên sinh không chịu gặp ta.”
“Sao có thể thế chứ?”
Bùi Uyên thở dài, ngó trái nhìn phải, áp sát tai nàng thì thầm: “Tiên sinh có điều không biết, nghe nói Công Tây tiên sinh chính là hậu nhân của vương công quý tộc Tấn quốc, nước Tấn bởi vì Triệu Hàn Ngụy mà bị chia cắt, ngài ấy sao có thể chịu gặp một người nước Hàn là ta chứ?”
Dịch Khương nhướn mày: “Tin này của ngươi có đáng tin?”
Bùi Uyên lắc đầu: “Không rõ thật giả, nhưng nhất nhất cẩn thận vẫn hơn.”
Dịch Khương nhớ lại phong phạm khí khái hôm qua của Công Tây Ngô, cảm thấy cũng không hẳn là không có khả năng.
Thời gian ước định là sau giờ ngọ ba khắc, nhưng Đam Khuy nói địa điểm cách khá xa, nên xuất phát sớm thì hơn. Dịch Khương an ủi Bùi Uyên một chút rồi tự mình ra ngoài.
Rốt cuộc
vẫn không bằng khi ở nước Triệu, lúc trước nàng ghét xe ngựa xóc nảy, bây giờ cả phủ con tin chỉ có một chiếc xe ngựa, chỉ dành sử dụng riêng cho Trường An Quân, nàng có muốn ngồi cũng chẳng được. Nàng đi tới cửa phủ mới nhớ ra chuyện này, bản thân lại không biết cưỡi ngựa, đang không biết nên làm thế nào một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến.
“Phụng lệnh của thượng khanh, đặc biệt đến đón tiếp Hoàn Trạch tiên sinh.” Xa phu nho nhã hành lễ.
Dịch Khương cũng lười khách khí, vui vẻ tiếp nhận.
Lúc đến Tắc Hạ học cung, thấy thời gian cũng không sớm không muộn, vừa hay. Trước đại môn có hai người dáng vẻ giống học sinh trông giữ, hỏi người tới cần bằng chứng. Dịch Khương sực nhớ đến mộc bài Công Tây Ngô đưa cho mình, lấy ra xem thử, trên đó viết hai chữ Quỷ Cốc, đưa cho họ xem, đối phương lập tức chắp tay mời vào.
Bên trong rất rộng, hành lang lầu các, nước chảy bóng cây, chả trách được xưng là tuyệt tác. Dịch Khương đi thẳng một đường, thi thoảng có thể bắt gặp tốp năm tốp ba sĩ tử đang ngồi với nhau, sôi nổi bình luận không dứt bên tai, nhưng chỉ cần vừa thấy nàng thì liền dừng bình phẩm, ai nấy đều hướng về phía này với ánh mắt tò mò.
Nàng đứng trên cầu, cúi đầu nhìn nước chảy róc rách, có thể trông thấy rõ hình ảnh phản chiếu của chính mình. Mặc dù người mặc nam trang, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng gương mặt này quả thực quá non nớt. Lại thử quan sát các sĩ tử khác, hoặc là bừng bừng sức sống, hoặc là trẻ trung khỏe mạnh, thậm chí còn có thể thấy được hai ông lão tóc hoa râm. Một nữ hài tử tuổi nhỏ như nàng, quả thực có chút không hòa hợp.
Đứng hồi lâu thì có một đồng tử chạy tới kéo góc áo nàng, đưa tay làm động tác mời, dẫn nàng đi về phía trước.
Dịch Khương theo đồng tử đi một quãng đường rất xa, bước trên hành lang gấp khúc trông thấy Công Tây Ngô đang đứng ở phía trước.
Hành lang đỏ mái ngói xanh, cỏ xanh hoa đỏ, hắn mặc y bào cùng thắt lưng rộng, đầu đội mũ cao, liếc nhìn về phía Dịch Khương, xoay người đi về trước.
Ánh chiều tà nghiêng nghiêng,bóng hai người một trước một sau, một dài một ngắn.
“Trong thư ta đã nói rõ tất cả, sao sư muội vẫn đến?”
Không chút vòng vo, đủ thẳng thắn. Dịch Khương nhìn bóng lưng của hắn: “Tránh cũng tránh không được, đương nhiên phải đến.”
Công Tây Ngô dừng bước xoay người, ánh mắt rơi trên người nàng.
Dịch Khương có hơi hoảng. Hắn không phải là thiếu niên như Triệu Trùng Kiêu, cao ráo sạch sẽ, thành thục trầm ổn, tướng mạo xuất chúng, hơn nữa vẻ ngoài còn vô cùng hợp với gu thẩm mỹ của người hiện đại, bị hắn nhìn chằm chằm ít nhiều cũng hơi xấu hổ.
“Muội vốn không nên đi theo Trường An Quân.” Âm sắc của hắn trầm trầm, tựa như một loại rượu ngon, nhưng từng câu nói lại thốt đều đều, không cảm nhận được bất cứ tình cảm gì: “Đi theo Bình Nguyên Quân có thể coi như nhập thế, nhưng theo Trường An Quân lại là xuất thế. Muội thân là truyền thừa Quỷ Cốc, không phải Đạo gia, sao lại có tâm ở ẩn?”
Dịch Khương nháy mắt đã bị hắn nói trúng. Quả thực, mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi gì gì đó, nàng hoàn toàn chẳng muốn tham gia. Môn khách không phải công việc thông thường giống như ký kết hợp đồng, làm không tốt bất quá bị cấp trên mắng một trận, cùng lắm thì cuốn gói chạy lấy người, mà có thể sẽ phải bỏ mạng.
Triệu Trùng Kiêu mặc dù tính tình gàn dở ương bướng, nhưng ít ra không có tâm mưu cầu quyền lợi, lại có thể cho nàng cơm ăn áo mặc chỗ ngủ, có gì không tốt đâu chứ? So với vừa mới tới đây đã phải ngồi chồm hổm trong đại lao, bây giờ có thể lừa ăn gạt uống chờ chết như vậy đã là hết sức không tệ rồi.
Đương nhiên nàng không thể trả lời như vậy, vì thế nói: “Tới phủ Trường An Quân chẳng qua là kế tạm thời, nếu không phải vì vào ngục thì ta cũng sẽ không cần chấp nhận kế hoãn binh này.”
Giữa hàng mày Công Tây Ngô lộ chút ý cười: “Lời này của sư muội hình như là đang trách ta? Nhưng lúc trước rõ ràng là muội tự mình yêu cầu ta tỷ thí với muội, còn hứa một khi muội thua thì sẽ vứt ý niệm đối với ta. Lâu như vậy rồi, sư muội hẳn đã buông bỏ chứ nhỉ?”
Ý niệm của nàng đối với hẳn? Dịch Khương ngẩng đầu chăm chăm nhìn vào đôi mắt hắn, bỗng chợt hiểu ra, ngượng ngùng đỏ mặt.
Còn tưởng hai đệ tử Quỷ Cốc đấu đá ghê gớm lắm, hóa ra là vì vấn đề tình cảm à!
Nàng sợ lộ sơ hở, đáp lại một cách mập mờ: “Đều là chuyện cũ năm xưa rồi, hà cớ gì phải nhắc lại?”
Công Tây Ngô khẽ mỉm cười, cũng không đáp lời, quay người tiếp tục đi về phía trước, “Sư muội và ta không giống nhau, lão sư tự tay nuôi dưỡng muội đến lớn, ký thác kỳ vọng cao với muội, ngàn vạn lần đừng để người phải thất vọng.”
“…………….” Dịch Khương không rõ vì sao hắn nói như vậy, chỉ cảm thấy áp lực như núi.
“Ta còn có vật này cần đưa cho muội.” Đi thẳng đến dưới lầu các, Công Tây Ngô từ trong tay áo lấy ra một cuộn trúc giản mỏng: “Đây là vật trước đây lão sư để lại cho ta, ta đã nghiên cứu xong, giờ giao lại cho muội.”
Dịch Khương đại khái là ngoài ý muốn, vậy mà còn có đồng môn hào phóng thế này, cứ thế đem tư liệu giao cho đối thủ cạnh tranh, lẽ nào không phải nên cấu kỹ giếm nhẹm đi à?
“Đây…..là đồ lão sư giao cho sư huynh, ta nhận thì không tốt cho lắm.” Mặc dù nói vậy, nhưng tay nàng đã đưa ra rồi.
Công Tây Ngô cầm trúc giản đặt vào lòng bàn tay nàng, vỗ một cái: “Nhưng không phải cho không.”
Tim Dịch Khương THỊCH một tiếng, sao lại có dự cảm chẳng lành thế nhỉ…