“Cái gì? Hoàn Trạch bị bắt đi rồi?”
Vừa qua giờ nghỉ trưa, Triệu Trùng Kiêu bưng chén trà ngồi trong phòng, nghe được tin này thế nhưng lại rất muốn cười to ba tiếng, may mà đúng lúc có chén trà ngăn miệng hắn lại.
“Chủ công hãy mau nghĩ cách cứu nàng ấy đi!” Đam Khuy ở trước mặt hắn đi tới đi lui, giống như một ngọn núi nhỏ to chình ình, hết lần này tới lần khác phủ xuống một bóng râm trên đầu.
Triệu Trùng Kiêu ho khan một tiếng, khép mắt day day trán: “Tiên sinh đừng dịch chuyển nữa, để ta suy nghĩ một chút.”
Đam Khuy nôn nóng: “Tới lúc này rồi chủ công còn muốn nghĩ gì nữa? Theo Khuy thấy, chi bằng nhanh chóng vào cung cầu kiến Tề vương, ít nhất, trước hết đem nguồn căn sự việc trình bày rõ đi!”
Tề vương bệnh nặng đến mức không thể nói chuyện rõ ràng, sự việc lớn nhỏ toàn bộ đều giao cho một tay quân vương hậu xử lý. Bà là người cẩn trọng, luôn nhìn trước ngó sau, Triệu Trùng Kiêu không gặp được mấy lần, vẫn luôn có thể tránh được thì tránh, thế nên nhíu mày không lên tiếng.
Đam Khuy thiếu điều giậm chân: “Chủ công cứ nghĩ mãi, bình thường cô nương đối với người luôn tận tâm tẫn trách, người có thể khoanh tay ngồi nhìn sao?”
Triệu Trùng Kiêu thật sự suy nghĩ một lúc, suy nghĩ đầu tiên chính là nàng kéo áo của mình, khóe môi bất giác giựt giựt.
Có điều ngẫm lại mà nói thì từ khi tới Tề quốc, khá nhiều chuyện trong phủ quả thực đều là do nàng ra mặt giải quyết. Không rõ giữa nàng và Công Tây Ngô có tính toán so bì thế nào, nhưng nàng biết cách tận dụng mối quan hệ này, thế nên rất nhiều người Tề quốc đều cho rằng Công Tây Ngô có mối giao hảo với phủ con tin, đối với hắn cũng tốt lên rất nhiều, bớt coi thường hắn.
Triệu Trùng Kiêu bất đắc dĩ đứng dậy, nói với Đam Khuy: “Ngươi ra ngoài đi, ta thay y phục xong sẽ vào Tề cung.”
Lúc này Đam Khuy mới hài lòng, hành đại lễ với hắn rồi lui ra.
Tề cung mang khí thế của một đại quốc, nhưng rường cột chạm trổ trong cung điện nơi Tề vương cư ngụ bởi vì tràn ngập mùi thuốc mà lộ ra nét buồn thương.
Triệu Trùng Kiêu mặc triều phục cao quan, cố chống chịu cảm giác khó chịu đối với mùi hương này, đứng ở ngoài cửa chờ triệu kiến.
Trong điện thi thoảng nghe thấy tiếng bước chân nhưng không thấy bất kỳ ai đến mời hắn vào. Hắn đã có phần mất kiên nhẫn, đứng trước cửa do dự một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, vén vạt áo đi thẳng vào điện, nhưng trong nháy mắt liền có bóng người ngăn cản ngay trước mặt.
“Sao thế, con tin đây là muốn xông vào tẩm cung của phụ vương à?” Người đó ngọc quan hoa phục, vẻ mặt kiêu căng.
Triệu Trùng Kiêu không ngờ người hầu hạ bên cạnh Tề vương hôm nay lại chính là Thái tử Kiến, phản ứng với hắn cũng thập phần lạ lùng. Thái tử Kiến tướng mạo tuấn mỹ, tính cách ôn hòa, chưa bao giờ nặng lời với hắn. Một câu này thật sự khó mà tưởng tượng.
Thái tử Kiến quan sát xung quanh, một tay kéo hắn ra bên ngoài điện, lúc này mới thấp giọng nói: “Trường An Quân đừng để bụng, lời vừa rồi là để mẫu hậu ta nghe thấy, người từ sớm đã hạ lệnh không cho phép ngươi vào cung cầu kiến phụ vương.”
Triệu Trùng Kiêu không chắc chắn lắm: “Rốt cuộc Hoàn Trạch phạm phải trọng tội thế nào mà ngay cả cầu xin cũng không được?”
Thái tử Kiến cười mỉa, đem nguyên nhân một năm một mười nói rõ với hắn, còn không quên bổ sung một câu: “Có điều Điền Đan dũng mãnh thiện chiến, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng cho Triệu quốc.”
Thế nên Hoàn Trạch là vì thuyết phục Điền Đan xuất binh nên mới gặp phải họa này. Triệu Trùng Kiêu cắn môi, nhất thời không có có cách nào, chỉ đành nói: “Liệu có thể xin Thái tử châm chước, miễn cho nàng ta không phải chịu khổ nhục hình trong ngục?”
Thái tử Kiến mặt mày hiền hậu, liên tục gật đầu: “Hiếm khi thấy Trùng Kiêu ngươi tội nghiệp cho một nữ tử, yên tâm đi.”
Triệu Trùng Kiêu lơ đễnh nói lời cảm tạ rồi cáo từ hắn, đi được vài bước mới kịp tỉnh táo lại, vội quay đầu giải thích: “Nàng ta chẳng qua chỉ là một môn khách dưới trướng của ta mà thôi…”
Nhưng Thái tử Kiến đã từ tốn đi xa rồi.
Trong vòng nửa năm ngồi nhà lao hai lần, Dịch Khương cảm thấy mệnh của mình cũng thật sự quá đỏ.
Đại lao Tề quốc có tình người hơn, không giam nàng tách biệt, thế nên suốt một ngày trời nàng đều nghe thấy tiếng hát của một nam tử cách vách.
Nàng gạt gạt cỏ khô trên sàn, cố gắng hết sức không làm bẩn bộ y phục màu trắng trên người, dịch chuyển về phía hắn: “Ngươi không khát sao?”
“Hả?” Nam từ quay lại, y phục trên người vậy mà không tệ, vừa nhìn đã thấy là chất liệu tốt, tiếc là bám đầy cỏ khô, trên tóc cũng có, thậm chí một cọng rơm còn cắm trên cao quan buộc tóc của hắn, thật sự tạo k ích thích thị giác về một tên ngốc phơi mình trong gió.
“Ngươi đang nói chuyện với ta à?”
Dịch Khương đang phiền muộn nên bực mình nói: “Ngươi hát cả ngày trời, không cần nghỉ hả?”
Nam tử đứng dậy đi vài bước về phía nàng, sau đó lại ngồi bệt xuống sàn: “ Ta hiểu ý ngươi rồi, ta không hát nữa là được.”
Dịch Khương nhìn bộ dạng mày rậm mắt to, sáng lạng rực rỡ của hắn thì cũng không muốn so đo làm gì, phất phất tay: “Bỏ đi, ta đang suy nghĩ chút chuyện, ngươi chờ ta nghĩ xong thì hát tiếp cũng được.”
“Khi nào thì ngươi mới nghĩ xong?”
“Chuyện này ta cũng chưa rõ.”
Nam tử từ trên xuống dưới quan sát nàng: “Một cô nương trẻ tuổi như vậy sao lại vào đại lao vương cung của Tề quốc?”
Dịch Khương đang sầu lo vì chuyện này nên lười che giấu tâm tình, hỏi ngược lại: “Thế ngươi thì sao, sao lại vào đây?”
Nam tử một tay chống má, khủy tay tựa lên đầu gối: “Đừng nhắc đến nữa, ta vốn là phú thương Ngụy quốc, tới Tề bàn chuyện mua bán, nào ngờ lại bị coi như mật thám bắt vào đây.”
Nếu không nghe nhầm thì mới rồi hắn ngâm nga chính là “Vọng mĩ nhân hề tương lai, lâm phong hoảng hề đạo ca.” Bùi Uyên cũng từng ngâm bài này, là thơ ca của Khuất Nguyên. Nếu hắn quả thực là thương nhân thì đây cũng là một thương nhân rất có học vấn.
Dịch Khương lưu ý điểm này, mím môi nói: “Ta cũng không khác gì ngươi, dù gì cũng đều là đắc tội với vương thất Tề quốc.”
Nét mặt nam tử thống khổ, “Ngươi còn trẻ như vậy mà, bọn họ thật sự quá không thông hiểu tình người.” Nói rồi ngồi thẳng người dậy, phủi phủi cỏ khô trên người, chắp tay hành lễ: “Tại hạ Quý Vô, dám hỏi tục danh cô nương?”
Dịch Khương hiển nhiên sẽ không thẳng thắn khai báo, đáp lễ nói: “Tại hạ Dịch Khương.”
Quý Vô đáp: “Hai người cúng ta đồng bệnh tương liên, đáng tiếc ta không giúp được cô nương, người nhà ta đã đóng một khoản lớn để chuộc ta ra ngoài, chậm nhất thì khi trời tối ta có thể ra ngục.”
“Chả trách ngươi phấn khởi hát mãi.” Dịch Khương cười có chút méo xệch.
Nàng cũng đoán được lý do vì sao mình bị bắt vào đây, tám phần là vì chuyện Điền Đan xuất binh, cũng sẽ không dễ dàng ra ngoài được như hắn. Người bắt nàng lần này không phải Thiếu Cưu, mà là vương thất Tề quốc, rất có thể lần này sẽ phải nói lời tiễn biệt với cái mạng này rồi.
Nàng khoanh hai chân, cắn môi thật chặt.
Quý Vô vẫn luôn chống má nhìn nàng chằm chằm không dời mắt. Đại khái cảm thấy một tiểu cô nương gầy yếu, trắng trẻo sạch sẽ như vậy nên khiến người ta thương tiếc, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên ôn hòa, bất chợt níu chấn
song nói: “Nếu Dịch Khương cô nương muốn cầu cứu người nhà, ta có thể giúp cô truyền tin. Việc kinh doanh của ta trải rộng Sơn Đông lục quốc, cho dù là Hào Sơn Dĩ Tây của Tần quốc cũng đều có dấu chân ta lưu lại, nhất định có thể gửi lời nhắn của cô tới nơi.”
“Cũng vậy thôi….” Dịch Khương lắc đầu, lần này ai cũng không cứu được nàng.
Trong ngục bỗng truyền tới âm thanh ngục tốt kéo khóa sắt, “Cộp” một tiếng rơi xuống đất, dọa Dịch Khương toàn thân run rẩy.
Quý Vô thấy thế liền vội trấn an: “Cô nương đừng sợ, trên đời này có rất nhiều khả năng xoay chuyển, cô nhất định có thể được thả ra.”
Dịch Khương hồn vía chưa định, nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn.
Khả năng xoay chuyển? Còn có thể có khả năng chuyển biến gì chứ?
Mặt trời ngả về tây, tiếng bước chân rầm rập truyền tới, cai ngục dẫn theo vài ngục tốt nhanh chân đi đến trước cửa nhà lao. Dịch Khương theo phản xạ dịch người ra sau, nhưng thấy đối phương mở cửa lao của Quý Vô thì liền thở phào.
“Xem ra ta phải đi sớm một bước rồi.” Quý Vô đứng dậy, chỉnh lại y phục cao quan, liếc nhìn Dịch Khương rồi mỉm cười bước ra ngoài. Lúc này hắn nện bước vững vàng, vóc người cao ráo, phong thái tao nhã, so với kẻ nghêu ngao ca hát trong ngục trước đó như thể hai người hoàn toàn khác.
Hắn vừa rời đi chưa được mấy bước thì cai ngục thế nhưng cũng mở cửa nhà lao của Dịch Khương.
“Giải đi.” Hai ngục tốt nhận lệnh bước lên kéo Dịch Khương, cảm giác như thể đang kéo một vật chết tàn tạ.
Dịch Khương kinh hãi, nhưng bị hai người kềm cặp nên hai chân không chút sức lực, suốt cả đoạn đường đều bị kéo lê tiến về phía trước, rất nhanh đã bắt kịp Quý Vô sắp ra khỏi cửa.
Quý Vô nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, cũng vô cùng ngạc nhiên.
Dịch Khương nhân thời khắc sượt ngang qua hắn thì níu tay áo hắn, mặc kệ ngục tốt đang lôi kéo mình, hấp tấp nói: “Ngươi giúp ta gửi lời nhắn này tới Thượng khanh Công Tây Ngô của Tề quốc, nói người trong ngục nhờ ngài ấy tới phủ con tin Triệu quốc lấy một quyển sách! Nhớ kỹ!”
Quý Vô thấy nàng bị ngục tốt kéo ra ngoài thì liền vội nhanh chân đuổi theo đáp lời: “Cô nương yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho ta!”
Ngựa khẽ hí lên, bánh xe lộc cộc, trong bóng đêm dừng trước cửa phủ con tin.
Đồng tử nhảy xuống xe, đặt chắc đôn gỗ, Công Tây Ngô từ trong xe đi ra, bước chân không dừng đi thẳng tới cửa lớn.
Từ lúc từ biệt ở dịch quán tới nay thì đây là lần thứ hai Triệu Trùng Kiêu gặp hắn, vốn đối với người này không có chút hảo cảm nào, giờ gặp lại hắn cứ thế tự tiện xông vào phủ, tâm tình càng trở nên không vui.
Hắn đứng trước bậc thềm, vừa định mở miệng trách cứ thì đã nghe thấy Công Tây Ngô nói: “Phụng mệnh vương hậu đến điều tra nơi cư ngụ của Hoàn Trạch.”
Dù không rõ vì cớ gì muốn điều tra nơi ở, nhưng đối diện với lớp lớp Tề quân, Triệu Trùng Kiêu cũng không có cách nào.
Công Tây Ngô đích thân đi đến nơi ở của Dịch Khương, trong phòng hết sức tĩnh lặng, từ trong cái túi đặt cạnh giường lấy ra hai cuộn trúc giản.
Một cuộn là của hắn, liếc sơ liền biết. Hắn cầm cuộn còn lại, mở ra đọc một lúc lâu, đầu mày từ từ nhíu chặt.
Trong đêm khuy tĩnh mịch, Dịch Khương mơ mơ hồ hồ bừng tỉnh, đập vào mắt là ánh lửa sáng rực. Nàng cho rằng mình sắp bị hành quyết, theo bản năng dịch về sau mấy bước, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong xe tù, khoảng không rất nhỏ, căn bản không tránh đi đâu được.
Ngục tốt kéo nàng từ trên xe xuống, một đường áp giải về lại đại lao. Rốt cuộc nàng đã thích ứng được với ánh sáng, phát hiện thấy Công Tây Ngô đang ở trong nhà lao ngạo nghễ nhìn nàng.
Khắc chế cơn sợ hãi trong lòng, nàng ngay ngắn ngồi xuống: “Sư huynh tới rồi, đã thấy sách của ta?”
Công Tây Ngô từ trong tay áo lấy ra cuộn trúc giản kia, Dịch Khương cướp lấy, hắn vậy mà không hề ngăn cản.
“Ta biết sư huynh đối với chuyện của ta rõ như lòng bàn tay, trong tay ta rốt cuộc có sách của do lão sư truyền lại hay không cũng không quan trọng, bởi vì cái huynh muốn, vốn chính là trúc giản ta ngày ngày không rời tay này.”
Công Tây Ngô không nói lời nào.
Dịch Khương khẽ ngước cao cổ: “Thế nào, chỉ cần sư huynh cứu ta ra ngoài, ta sẽ nói cho huynh biết trên này viết gì. Chính sư huynh cũng đã nhìn qua, thiên hạ này ngoại trừ ta thì không ai có thể hiểu được nội dung trên đó.”
Đôi mắt Công Tây Ngô khẽ đảo, dưới ánh lửa chập chờn, động lòng vô cùng: “Được.”
Dịch Khương dằn xuống tâm tình trào dâng trong ngực, rốt cuộc sẽ không bị đưa tới nơi không biết tên rồi.
“Có điều ta còn có một điều kiện.”
“Mời sư huynh nói.”
“Sau khi ta cứu muội ra, muội phải ở Tề quốc làm quan.” Giọng nói bình thản của Công Tây Ngô tựa như gió đêm xuyên qua cửa sổ. “Suốt đời.”
Dịch Khương tức tốc thầm tính toán, quan sát ngục tốt đang cầm đuốc bên ngoài nhà lao, lại thử nhìn nét mặt Công Tây Ngô, bất ngờ đứng dậy sát lại gần hắn, ngọ nguậy thủ thỉ: “Sư huynh yêu cầu như vậy, không sợ ý niệm của ta đối với huynh tro tàn lại cháy à?”
Mùi huân hương như có như không trên người hắn len vào mũi, Dịch Khương cố gắng vờ trấn định, nhưng mặt có hơi đỏ.
Công Tây Ngô cúi đầu nhìn vào mắt nàng: “Đây chính là yêu cầu của ta, sư muội nếu không đồng ý, vậy coi như ta chưa từng nói.”
Dịch Khương nghểnh cổ đã mỏi, từ trong mắt hắn cũng không hề phát hiện có ý định đổi chác gì, chỉ đành vuốt cằm: “Được, một lời đã định.”