Đam Khuy dẫn theo người đang chuẩn bị quấy rối hai người thì lại thấy Triệu Trùng Kiêu ra khỏi núi ngay trong đêm. Hắn không biết trong núi cụ thể xảy ra chuyện gì, đành cấp tốc truyền tin này cho Công Tây Ngô.
Gió thu lạnh lẽo, Công Tây Ngô khoác áo choàng bên ngoài hồ phục, cưỡi ngựa tuần tra doanh trại dưới ánh trăng. Đam Khuy trở về trông thấy cảnh này liền tưởng hắn muốn xuất binh, tức thì quên mất lời định nói.
“Tiên sinh chuẩn bị làm gì vậy?”
Vài tướng lĩnh được phân phó đi điểm binh, Công Tây Ngô xuống ngựa bước về phía đại trướng, vừa đi vừa đáp: “Nghe nói Bạch Khởi đích thân truy đuổi Dịch Khương, trước mắt Vương Hột đang cùng Liêm Pha giằng co, với tính cách hấp tấp của Vương Hột, chắc chắn hắn sẽ công thành. Ta đã lệnh cho hai mươi vạn binh tới Hàm Đan giao cho Điền Đan, tới lúc đó ông ta lãnh quân hỗ trợ Triệu quốc.”
Đam Khuy bất ngờ: “Tiên sinh vậy mà lại muốn giúp Triệu quốc?”
“Giúp Triệu quốc?” Khóe môi Công Tây Ngô nhếch lên: “Cho dù kết quả chiến sự cuối cùng thế nào thì hai mươi vạn binh mã này cũng sẽ không rút khỏi Hàm Đan, chẳng qua là tìm một lý do đồn trú mà thôi.”
Thì ra là ý này. Kỳ thực dù là với Tần hay với Tề thì Triệu quốc đều có vị trí cực kỳ trọng yếu. Đam Khuy trước đó cũng lo lắng hắn sẽ vì đuổi theo người ta mà buông bỏ cơ hội xuống tay với Triệu quốc, phía Tề sẽ càng dễ lời ong tiếng ve, cho nên chung quy vẫn đề nghị hắn dứt khoát bắt Dịch Khương đi luôn, đỡ lo lại bớt việc.
Nghĩ tới đây hắn rốt cuộc sực nhớ chuyện trong núi, đi theo Công Tây Ngô vào trong trướng, một năm một mười báo cáo cho hắn.
Công Tây Ngô cởi áo choàng, hỏi: “Biết Trường An Quân đi đâu không?”
“Không biết.” Đam Khuy hỏi: “Có cần thuộc hạ tiếp tục theo dõi động tĩnh của hắn không?”
Công Tây Ngô lắc đầu: “Không cần quản hắn. Hắn ôm Dịch Khương ra khỏi Hàm Đan xa như vậy là đã hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của nàng, vậy là đủ rồi.”
“Thế phía cô nương, tiên sinh dự định thế nào?”
“Bạch Khởi tự mình đi bắt người, xem ra Tần quốc rất coi trọng sư muội này của ta. Hiếm khi có thể lần nữa nhìn thấy trạng thái hoảng loạn của sư muội, nếu nàng có thể cam tâm tình nguyện theo ta tới Tề quốc há chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Đam Khuy bừng tỉnh đại ngộ. Còn nói sao ngài ấy đột nhiên lại có kiên nhẫn như vậy, hóa ra là có chủ ý này. Chẳng qua hắn cảm thấy trực tiếp cướp người đi là tiện nhất, hơn nữa cũng tránh để cô nương tiếp tục chịu khổ. (
Mic: Đúng, thế nên công tử nhà đồng chí truy thê sml âu cũng có lý do, tự làm tự chịu =.=)
Ánh mắt Công Tây Ngô trở lại án thư, nơi đó đặt bản đồ Triệu quốc. Cơ sở ngầm gửi tin báo Ngụy Vô Kỵ đã suất lĩnh Ngụy quân lên đường tới Triệu, có điều Tần quốc uy hiếp Ngụy vương nên binh mã của hắn cách bên ngoài Hàm Đan ba trăm dặm, tạm thời án binh bất động.
Với cách hành sự của Dịch Khương, bố trí kế hoạch khẳng định chứa rất nhiều khả năng
(ở đây là biến số). Nếu là lúc bình thường, cho dù hiện tại nàng kiên định tiến về Thù Do thì đến lúc đó vẫn có thể sẽ thay đổi chủ ý, khiến hắn khó lòng phòng bị. Nhưng hiện tại kế hoạch của nàng đã bị làm loạn, chỉ còn lại duy nhất một lựa chọn – cầu cứu Ngụy Vô Kỵ.
Hắn sẽ chặt đứt đường lui cuối cùng này của nàng.
Hắn duỗi tay cầm lấy lệnh bài trên bàn đưa cho Đam Khuy: “Ngươi cưỡi khoái mã tới Ngụy doanh thay ta truyền lời cho Tín Lăng Quân, nói ta từng ba lần giúp hắn thoát hiểm, hắn đã báo đáp ta hai lần, bây giờ ta muốn hắn trả lại lần cuối cùng.”
Đam Khuy rửa tai kính cẩn lắng nghe: “Tiên sinh muốn hắn báo đáp thế nào?”
“Không được giúp Dịch Khương.”
“…………Dạ.”
Công Tây Ngô bước tới cửa trướng, nhìn vầng dương đã ló dạng phía chân trời. Bạch Khởi là tướng lĩnh có triển vọng nhất Tần quốc, nếu lúc này thật sự là cơ hội tốt tấn công Hàm Đan, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua để đuổi theo truy bắt Dịch Khương. Bên trong Tần quốc nhất định đã xảy ra chuyện gì đó thay đổi kế hoạch của hắn.
Theo tính toán, dù bị phía hắn quấy rối mấy ngày liên tục thì binh mã Bạch Khởi dẫn theo hiện tại hẳn cũng đã bắt đầu tiến vào núi truy xét, đây chính là lúc Dịch Khương cùng đường bí lối, hắn nên xuất hiện rồi.
Dịch Khương bị trói gần một canh giờ, vì giãy giụa cố thoát khỏi dây thừng nên cổ tay nàng bị cọ sát đến sắp rách da. Sau đó chợt nhớ trong tay áo mình có một thanh chủy thủ, là lúc đó Triệu Trùng Kiêu đưa nàng phòng thân, vì thế Dịch Khương khó khăn cử động cánh tay, hết nửa ngày rốt cuộc cầm được thanh chủy thủ trong tay, cẩn thận cắt đứt dây thừng.
Dù vậy thì đã qua lâu như thế, Triệu Trùng Kiêu cũng đã đi xa không có tung tích.
Trong núi mù sương, cả người nàng lạnh run. Dịch Khương tựa vào gốc cây, hối hận vạn phần.
Nàng nên sớm có phòng bị mới phải. Từ khi bắt đầu vào Cổ Thành thì Triệu Trùng Kiêu đã hành động kỳ lạ, dường như đang muốn dùng hết mọi cách kéo dài thời gian ở cùng nàng, mãi tới bây giờ biết Thiếu Cưu có thể sắp theo đến đây hắn mới nói ra sự thật. Nhưng nàng thực sự mệt mỏi, căn bản không có tâm để ý tới sự biến đổi của hắn.
Lần này bị hắn vội vàng bắt ra ngoài, nàng ít nhiều có chút oán giận, nhưng nghĩ thấy hắn cũng chẳng dễ dàng gì nên mới không nói thẳng. Bởi vì nếu không phải hắn thì có lẽ nàng đã chiếu theo kế hoạch tới Ngụy quốc chứ không như bây giờ để lộ mục tiêu, bị truy bắt chặn đường khắp nơi. Nhưng hiện tại biết hắn muốn đi hành thích Tần, trong lòng nàng chỉ còn lại lo lắng.
Trước đây, nàng luôn ỷ vào hắn nhỏ tuổi mà coi hắn như đệ đệ, cảm thấy hắn vừa yếu đuối vừa bị chứng chechow nổi loạn siêu nặng, nhưng bây giờ nhìn lại, Triệu Trùng Kiêu của hiện tại tựa như một tấm gương phản chiếu quá trình trưởng thành của nàng. Con đường này gian nan, cho nên cũng càng có thể lý giải được sự biến đổi cũng như khó khăn trong tâm lý hiện tại của hắn.
Lịch sử có biết bao người hành thích Tần vương, nhưng từng có ai thành công chưa?
Nàng vui mừng khi thấy hắn trưởng thành cùng dũng cảm gánh vác trách nhiệm, nhưng không hi vọng hắn vì vậy mà mất mạng.
“Dịch Khương tiên sinh?” Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một giọng nói trầm thấp gọi nàng, Dịch khương nhạy bén quay qua, sau đó thả lỏng.
Trời vừa hửng sáng, sương mù hãy còn chưa tan, người tới là một đệ tử Mặc gia mặc hắc y, người đeo một cái bọc, trông có vẻ giống đi khắp nơi học hỏi. Sợ nàng hoài nghi nên hắn còn lấy ra mộc bài Mặc gia.
“Ta nhận được tin của Thiếu Cưu nên tìm kiếm tung tích của tiên sinh ở vùng này, không ngờ thật sự tìm được ngài rồi.” Đệ tử Mặc gia này độ tuổi trung niên, trông có vẻ là người cẩn trọng, cước bộ nhẹ nhàng, âm thanh cũng hạ xuống cực thấp.
Dịch Khương đứng dậy: “Nói vậy ký hiệu trong núi là do người để lại?”
Đối phương gật đầu: “Ta đã gửi thư cho Thiếu Cưu, ắt hẳn nàng ấy sắp tới rồi.”
Dịch Khương thở dài. Thiếu Cưu không mấy vui khi dùng tới thế lực của Mặc gia vì nàng, nhưng bản thân Dịch Khương đã khiến nàng ấy ngoại lệ nhiều lần, thật sự làm khó nàng ấy rồi.
“Trước mắt e là không thể không rời núi?” Dịch Khương nhấc tay làm động tác mời, cùng ông ấy đi về trước.
“Đúng vậy, ta nương theo sương mù đi vào từ hậu sơn. Trước núi đã có dấu vết của quân Tần, ta chưa thể điều tra rõ ràng nhưng đoán chừng bọn chúng còn có đại quân phía sau, không dưới vạn người. Tiên sinh không ngại theo ta từ hậu sơn ra ngoài chứ, ta biết một con đường mòn.” Người đó nói rồi đem cái bọc trên lưng tháo xuống đưa cho nàng: “Trong này có phục sức của Mặc gia, xin tiên sinh thay vào, nhanh chóng theo ta rời đi, bằng không mặt trời lên cao, sương mù sẽ tan mất.”
Dịch Khương nhận lấy cái bọc, ba lần bảy lượt cảm tạ rồi đi ra xa thay vào, lại một lần nữa búi gọn tóc, chờ tới khi đi ra thì đã nghe thấy tiếng động dưới chân núi.
Nàng chạy lên trước quan sát, quả nhiên có quân Tần đang lên núi, người đầu tiên đã cách rất gần, giáp đen lạnh lẽo khiếp người, may mà lúc này Triệu Trùng Kiêu đã kịp thời rời đi.
Trong số mấy quân Tần lên núi kia có một gương mặt quen thuộc. Cách một tầng sương mù, Dịch Khương híp mắt nhìn một lúc mới nhớ ra gương mặt đó là ai, ấy vậy mà lại là môn khách ngày trước trong phủ Trường An Quân – Thân Tức.
Kẻ này lúc Triệu Trùng Kiêu tới Tề quốc làm con tin thì sớm đã chạy trốn, không ngờ vậy mà lại chạy tới Tần quốc.
Thì ra là thế. Cho dù ba năm qua tên và dung mạo của nàng thay đổi nhưng Triệu Trùng Kiêu vẫn có thể bị hắn vừa liếc mắt đã nhận ra, chẳng trách bọn họ cải trang lại không có tác dụng với quân Tần.
Nàng nhẹ chân chạy qua hội hợp với Mặc gia trung niên kia, hai người không dám dừng lại, lập tức xuống núi từ hậu sơn.
Hậu sơn cây cối um tùm, núi đá trơn trượt, sương mù cũng rất dày, không như trước núi tầm nhìn tốt, vì vậy hai người lúc đi đường không dám nói chuyện, sợ ở đây cũng có quân Tần, như vậy sẽ bị phát giác.
Mặc gia trung niên dẫn theo nàng bám vào vách đá dốc đứng, gần như sử dụng cả tay lẫn chân, vừa đi vừa nâng dậy lùm cây bụi cỏ từng bị giẫm qua. Dịch Khương bắt chước làm theo, che giấu dấu chân.
Sau lưng không có truy binh hò hét, trước mặt cũng không có đại quân chặn đường, nhưng Dịch Khương lại cảm thấy đây là quãng đường gian nan nhất mấy ngày qua, gần như toàn bộ quá trình trái tim nàng đều treo cao. Bởi vì đường đi thực sự khó đi, huống hồ nàng cũng không thể hoàn toàn an tâm với người trước mặt.
Di chuyển mãi tới điểm cuối, vách núi không còn đường, bên dưới là một đầm sâu, Mặc gia trung niên chỉ phía xa xa, thấp giọng nói: “Kia chính là thành Thù Do.”
Dịch
Khương ngước mắt nhìn theo. Đúng lúc mặt trời dần lên cao, sương mù tản đi, thành quách xa xa có thể trông thấy rõ nét khiến nàng vui vẻ, xem ra vài chục dặm nữa là có thể tới rồi.
“Chúng ta làm thế nào xuống dưới?”
Mặc gia trung niên không trả lời, trái lại nét mặt căng thẳng chăm chú nhìn phía sau. Dịch Khương thuận theo tầm mắt ông ấy nhìn sang, dưới chân núi khói bụi mù mịt, rõ ràng là một đội quân.
“Quân Tần đuổi tới rồi.” Mặc gia trung niên hỏi Dịch Khương: “Tiên sinh biết bơi chứ?”
Dịch Khương cắn răng. Quân Tần đã tới chân núi, dễ nhận thấy vừa rồi được sương mù che chắn nên không bị phát hiện, nhưng bây giờ cự ly gần như vậy, cho dù nhảy xuống cũng khó lòng chạy thoát. Nàng suy đi nghĩ lại rồi vẫn gật đầu với Mặc gia trung niên, tiên phong nhảy xuống.
Nước trong đầm lạnh thấu xương, Dịch Khương nhanh chóng bơi lên bờ, tiện tay vắt y phục, chờ Mặc gia trung niên kia qua thì từ trong ngực lấy ra một con ấn đưa cho ông: “Nhiều người như vậy muốn tìm hai chúng ta quả thực rất dễ, cảm phiền tiên sinh mang theo ấn tín của ta tới Thù Do tìm binh lính trong phủ, ta đi trước chặn bọn họ.”
Đối phương kinh hãi: “Tiên sinh, vạn vạn lần không được, đó là quân Tần muốn mạng ngài đấy!”
“Không, bọn họ không phải quân Tần.” Bên tai Dịch Khương đã nghe thấy tiếng vó ngựa vọng lại từ phía vách núi, ra hiệu cho ông mau chóng rời đi.
Công Tây Ngô người mặc hồ phục xanh đen cùng áo choàng đen cưỡi khoái mã tới, dừng ở chân núi. Xoay người xuống ngựa, tay hắn đặt lên bội kiếm, đang định dọc theo con đường núi ngoằn ngoèo lên trên thì binh sĩ đi trước một bước đã trở lại báo cáo với hắn, trên núi toàn là quân Tần, không nên tiếp tục đi lên.
Lẽ nào Dịch Khương đã bị Bạch Khởi bắt được? Hắn nhíu mày, nhưng lại nghe thấy bẩm báo nói đầm nước đối diện chân núi có động tĩnh.
Hắn cưỡi ngựa đi trước, dọc theo đường mòn dưới chân núi vòng qua, bất chợt sững người.
Hoa cỏ lụi tàn, cỏ khô ngã rạp, Dịch Khương đang đi về phía hắn, bước chân vững vàng không hề ngừng lại. Hắc y trên người nàng ướt sũng, y phục dính sát vào người phác họa đường cong trên dưới toàn thân, hoàn toàn không hợp với búi tóc nam tử trên đỉnh đầu.
Công Tây Ngô áp chế kinh ngạc trong lòng, phất tay hạ xuống, phía sau liền dừng bước. Hắn thúc ngựa chạy tới, soạt một tiếng liền cởi áo choàng khoác lên người nàng.
“Sư muội cuối cùng ra khỏi núi rồi.”
“Không hốt hoảng chạy tới trước mặt huynh cầu cứu, chắc sư huynh thất vọng lắm.” Dịch Khương khẽ cười, siết chặt áo choàng.
Công Tây Ngô quả thực có hơi thất vọng, nhưng lại âm thầm dâng lên chút tán thưởng. Không phải ai cũng có thể trong thoáng chốc đã đoán trúng ý hắn giống như nàng.
“Chắc hẳn người trước đó vẫn luôn giúp ta ngăn chặn truy binh chính là sư huynh nhỉ?”
Công Tây Ngô gật đầu.
Khuôn mặt Dịch Khương bị gió lạnh thổi đông cứng tới trắng bệch, nhưng đôi mắt nàng vẫn chứa ý cười như cũ, nhìn hắn: “Không biết như vậy liệu có dẫn tới giao chiến giữa hai nước Tề Tần không nhỉ? Vì một kẻ nhỏ bé như ta, đáng giá sao?”
Ánh mắt Công Tây Ngô quanh quẩn trên mặt nàng: “Sư muội tự có giá trị của chính mình, đương nhiên đáng giá. Huống chi có ta ở đây, sẽ không đến bước đó.”
Dịch Khương cạn lời. Cái người này hiển nhiên chuyện gì cũng đều an bày thỏa đáng, vạn sự vạn vật đều nắm trong lòng bàn tay, loại uy hiếp này căn bản chẳng chút tác dụng.
Công Tây Ngô bỗng nhấc tay phủ lên trán nàng, cảm giác được nàng bị lạnh liền khom người, vòng tay qua eo ôm nàng bước đi (
Mic: ôm công tr…úa kìa!!! J)
Dịch Khương hoảng hốt, đại quân sau lưng còn đang nhìn đó, vậy mà nét mặt hắn vẫn tỉnh bơ, cứ thế ôm nàng lên ngựa rồi xoay mình ngồi lên, kéo dây cương, tiếp tục tiến về phía trước.
“Sư muội muốn tới Thù Do?”
Dịch Khương cứng ngắc rụt người vùi vào ngực hắn, mắt chăm chú nhìn mặt hắn, siết chặt góc áo. Sao cái gì cũng bị hắn biết tuốt luốt vậy, thật phiền phức mà.
“Đáng tiếc Ngụy Vô Kỵ sẽ không giúp muội.”
“………”
Ước chừng hài lòng với vẻ mặt thất bại của nàng, trong mắt Công Tây Ngô lộ ra ý cười: “Theo ta về Tề quốc thật sự khó chịu đến vậy? Sư muội quả thực cố chấp.”
Dịch Khương hừ lạnh: “Ta không muốn còn ép ta, sư huynh cũng chẳng tốt lành gì.”
“Nói cũng phải, ta và muội đều không phải người dễ sống chung.”
“………” Dịch Khương vừa tức vừa lạnh, nhịn không được lại co người. Nàng không muốn nhất chính là gặp nạn trước mặt Công Tây Ngô, bị hắn bắt gặp dáng vẻ nhếch nhác nhất của mình, nhưng tóm lại không cách nào như nguyện.
Công Tây Ngô như có như không ôm chặt nàng hơn, quay đầu phân phó hạ trại bên ngoài thành Thù Do ba mươi dặm.
Hiện tại quân Tần cách rất gần nên cũng chỉ có thể đóng quân ngoài thành Thù Do, hành động này không thể nào tốt hơn. Dịch Khương thầm nảy ra một ý định, chẳng qua trước mắt thật sự không cách nào suy nghĩ kỹ. Trước đó quá mức căng thẳng cộng thêm cả đêm không ngủ, sau khi rơi xuống nước thì lạnh gần chết, hiện tại ngồi trên lưng ngựa tựa như chiếc nôi chầm chậm đong qua đưa lại, mí mắt nàng liền đánh nhau, chỉ muốn nghiêng đầu ngủ một giấc. Nhưng chỉ cần nghĩ tới Công Tây Ngô đang ngay cạnh thì nàng lại gắng gượng giữ vững tinh thần.
Hiển nhiên tất cả đều bị Công Tây Ngô thu hết vào mắt. Dù sở trường của hắn là nhìn mặt đoán ý nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc chính sự, không đặt vào phản ứng của người khác ở những thời điểm khác. Hiện tại chú ý từng thay đổi nhỏ trên gương mặt nàng, hơn nữa trông thấy bộ dạng thèm ngủ lại cố gượng của nàng, hắn vậy mà lại cảm thấy thú vị.
Cũng chính vì cục diện trước mắt mới có thể thấy được dáng vẻ này của nàng. Công Tây Ngô hiểu rất rõ, một khi nàng nắm bắt được tình thế trong tay thì sẽ không nhu thuận như vậy nữa. Đã nhiều năm rồi hắn không cảm thụ được niềm vui, có lẽ là chưa từng có, cảm giác này đột ngột tràn tới, may mà không tính là đáng ghét.
Khi hạ trại đóng doanh xong, Dịch Khương quả nhiên vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ.
Công Tây Ngô ôm nàng đi vào đại trướng trung quân, vô số Tề quân tò mò nhìn xem, nhưng không ai dám nhiều lời lấy nửa chữ.
Y phục ướt sũng trên người nàng vẫn chưa khô, cứ như vậy mà ngủ khó tránh khỏi bị bệnh. Trong doanh địa lại không thể tìm được nữ tử nào, Công Tây Ngô chỉ lưỡng lự giây lát liền lấy một bộ y phục khô ráo sạch sẽ của mình, đóng chặt cửa trướng, ngồi xuống cạnh tháp.
Lúc c ởi thắt lưng không hề chần chừ, khi mở y phục cũng không chút dừng lại, chỉ khi cởi áo đơn bên trong thì thoáng ngập ngừng, đập vào mắt là làn da trắng nõn của nàng, cảm giác ấm áp nơi đầu ngón tay chạm vào gần như thiêu đốt hắn.
Hắn choàng y phục khô ráo cho nàng, lại đắp thêm áo choàng rồi liền đứng dậy ra ngoài.
Sau khi hứng gió lạnh một lúc lâu, Công Tây Ngô mới quay lại trong trướng. Dịch Khương đã tỉnh, đang ngồi trên tháp nhìn hắn. Y phục trên người rộng thùng thình nhưng được nàng buộc chặt, Công Tây Ngô thoáng dời tầm mắt.
“Y phục là huynh thay à?”
“Ừm.” Hắn ngồi xuống sau án, mở một cuộn trúc giản.
Mặt Dịch Khương không chút cảm xúc: “Ta và huynh chỉ là sư huynh muội, làm như vậy rất không ổn đấy.”
Công Tây Ngô ngước mắt lên: “Ta có thể chịu trách nhiệm.”
Dịch Khương bị nghẹn lời trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh liền tươi cười: “Không cần, chẳng qua là nhìn một chút, cũng không có gì.” Nói rồi lại tự mình nằm xuống ngủ.
Công Tây Ngô nhìn bóng lưng của nàng một lúc lâu, không nói lời nào.