Thêm một nữ chủ nhân, sự thay đổi của phủ tướng quốc lại rất rõ rệt. Thị nữ trong phủ đông lên, thời gian thức dậy hàng ngày của tướng quốc cũng muộn hơn một khắc, đồng tử cảm thấy công việc của mình dạo gần đây giảm đi không ít, thật sự có chút chưa quen.
Hai ngày qua bầu trời vẫn luôn âm u, xem ra sắp đổ tuyết. Đồng tử thay áo khoác dày sụ, chia than củi dùng để sưởi ấm cho các phòng, đương lúc bận rộn thì trông thấy Tức Thường đứng ở thềm cửa vẫy tay với hắn.
Hắn gác lại công việc chạy qua: “Tức Thường cô cô có việc gì ạ?”
Tức Thường nói: “Dịch phu nhân muốn luyện cung tiễn, ngươi mang cung đến cho người nhé.”
Nét mặt đồng tử có chút khó xử: “Không phải phu nhân muốn ra ngoài đi săn chứ ạ?”
Tức Thường lắc đầu: “Sao có thể chứ, tướng quốc cũng không cho người ra ngoài. Ngươi ở trong phủ dựng một tấm bia để phu nhân hoạt động gân cốt là được.”
Lúc này đồng tử mới an tâm, nhanh chân lẹ tay sắp xếp người đi làm, không bao lâu trong hậu viện đã dựng xong tấm bia tập bắn.
Dịch Khương mặc hồ phục thắt eo, tóc buộc đuôi ngựa, đứng đó luyện cung. Thiếu Cưu nhẹ tay nhẹ chân từ sau lưng đến gần, bất ngờ hù nàng một cái khiến nàng sợ đến bắn chệch mũi tên khỏi bia.
Nàng ấy ha ha cười vài tiếng: “Ngươi rảnh rỗi chỉ có thể luyện tên nhỉ? Ta cũng rảnh rỗi nhàm chán, đến cổng cũng chẳng thể ra được.”
Dịch Khương liếc mắt về phía đồng tử cùng Tức Thường đứng ở hành lang xa xa: “Ngươi từng thử rồi?”
“Đúng vậy, cả ta lẫn Bùi Uyên đều chẳng thể ra ngoài, có điều tên ngốc Bùi Uyên thì vui vẻ chịu đựng.” Nàng thở dài một tiếng, dường như hận không thể tranh cãi một trận, “Ngày tháng thế này quá mức buồn chán rồi, ta còn muốn đi dạo thành Lâm Truy cơ.”
Dịch Khương lại lắp cung bắn một mũi tên, chợt nói: “Công Tây Ngô nói muốn để ta ra làm quan.”
Thiếu Cưu sửng sốt: “Thật sao?”
Dịch Khương gật đầu: “Chẳng qua chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.”
Đang nói thì Đam Khuy chạy về hướng này, Dịch Khương lập tức im bặt.
“Cô nương,” Hắn gọi một tiếng, đến trước mặt nàng còn cười ngây ngô: “Nên gọi phu nhân mới phải, chung quy ta vẫn quên sửa miệng. Phu nhân mời người theo ta, Công Tây tiên sinh mời người và ngài ấy cùng vào cung.”
“Vào cung?” Dịch Khương suy nghĩ, có lẽ là vì chuyện thụ quan tước, liền giao cung tiễn cho Thiếu Cưu, theo hắn đi về hướng cổng phủ.
Công Tây Ngô có lẽ là từ nơi khác về đón nàng, đứng ở cạnh xe chứ không vào cửa. Thời tiết lạnh lẽo, gương mặt hắn trắng ngần trong gió rét, triều phục ngọc quan trên người, trang nghiêm tựa cổ tùng.
Dịch Khương không kịp thay y phục, vẫn mặc bộ hồ phục đó. Eo thon mảnh mai, đường cong uốn lượn, đuôi ngựa sau lưng dường như sắp tới eo nàng, theo bước đi nhẹ nhàng đung đưa. Mặc dù nét mặt không có bất cứ biểu cảm gì nhưng toàn thân xem ra lại tràn đầy sức sống.
Công Tây Ngô bước tới, khoác áo choàng lên người nàng, khép lại, sau đó nắm tay dìu nàng lên xe ngựa. Hắn chú ý thấy vết hằn hơi đỏ trong lòng bàn tay nàng, hỏi một câu: “Kéo cung sao?”
“Ừm, rảnh rỗi không có gì làm, luyện tập cung thuật một chút.”
Công Tây Ngô gật đầu. Với tính cách của nàng, ở trong nội viện chờ đợi chung quy rất buồn bực, có gì đó để làm cũng tốt.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, Dịch Khương trộm liếc gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, chợt nói: “Ta có việc muốn xin huynh.”
Công Tây Ngô quay sang nhìn nàng: “Sao vậy?”
“Liệu có thể cho Thiếu Cưu ra ngoài đi dạo được không, đừng giam họ.”
Công Tây Ngô nhíu mày.
“Nếu không an tâm, phái người đi theo họ cũng được.”
Hắn không quá quen với ngữ khí năn nỉ như vậy, cuối cùng gật đầu: “Được.”
“Cảm ơn sư huynh.” Dịch Khương tựa vào thùng xe, không nói gì nữa.
Suốt đoạn đường, Công Tây Ngô vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, thi thoảng nàng cũng sẽ nhìn hắn, nhưng đều không có gì muốn nói, cứ thế im lặng cả chặng đường cho tới trước cửa cung.
Công Tây Ngô trước đó sau khi hạ triều đã gặp Tề vương Kiến để nói chuyện nhận chức quan của Dịch Khương. Nếu là bình thường sẽ không gặp trở ngại lớn như vậy, nhưng gần đây Hậu Thắng luôn ở trước mặt Tề vương Kiến thổi gió bên tai không ít, nên không hề đơn giản như thế.
Tề vương Kiến mặc dù là một người luyến tiếc nhân tài, nhưng rốt cuộc lại không có chủ kiến, hơn nữa hắn vốn cũng chưa từng cân nhắc đến việc ban chức quan cho Dịch Khương, cho rằng nàng dùng thân phận Dịch phu nhân lập mưu hiến kế cho quốc gia là quá ổn rồi, còn xin quan tước sẽ không khỏi hiềm nghi [email protected] muốn quyền thế. Vì vậy hắn thoái thác nói: “Chuyện này để sau này lại bàn đi, Dịch phu nhân tới bây giờ vẫn chưa vào cung bái kiến mà, không ngại để bổn vương gặp nàng một lần chứ.”
Đây cũng là lễ tiết nên có, thế nên Công Tây Ngô liền hồi phủ đón nàng.
Tề vương Kiến tiếp kiến họ trong thư phòng. Hai người hành lễ, ánh mắt Tề vương Kiến đảo một vòng trên người Dịch Khương rồi cười nói với Công Tây Ngô: “Khó trách tướng quốc nửa đường lại nhịn không được mà cưới thê tử, vị sư muội này của khanh càng lúc càng chói lọi, lúc trước khanh không để mắt đến người khác cũng không kỳ quái.”
Công Tây Ngô bình đạm đáp: “Vương thượng quá khen.”
Quân thái hậu một tay vén rèm châu nhìn qua. Tề quốc phong độ nước lớn, hiển nhiên không câu nệ vấn đề trang phục nhưng trong lòng bà có ác cảm, thấy hồ phục trên người Dịch Khương thì không khỏi châm chọc một câu: “Rốt cuộc vẫn là đến từ Triệu quốc, thích mặc trang phục của người Hồ.”
Dịch Khương cụp mắt, cười khẽ: “Thái hậu nói phải, trước đây Triệu Vũ Linh Vương thúc đẩy hồ phục kỵ xạ khiến quân sự Triệu quốc hùng mạnh, phục trang của người Hồ không có gì đẹp cả.”
Mặt Quân thái hậu liền sa sầm: “Hừ, đã là quá khứ rồi, bốn mươi vạn binh mã Triệu quốc bị chôn tại Trường Bình thì còn nói hùng mạnh gì chứ?”
Công Tây Ngô vừa nghe liền lập tức liếc nhìn Dịch Khương. Nàng quả nhiên biến sắc, môi mím chặt người cứng đờ.
Hắn lên tiếng: “Gần đây thời cục biến ảo, nội tử có lẽ có kiến giải độc đáo của riêng mình, Vương thượng không ngại hỏi thử quan điểm của nàng.”
Tề vương Kiến cũng đang vì ngữ khí của mẫu thân mà ngượng ngùng, liền nhanh chóng đặt một vấn đề, ngay cả chính hắn cũng không chú ý rốt cuộc mình đã hỏi gì.
Dịch Khương thành thành thật thật trả lời, đoán chừng hắn cũng không lắng nghe kỹ càng, chỉ thuận miệng khen ngợi vài câu liền tỏ ý để hai người cáo từ.
Thấy tình hình như vậy, nàng biết chuyện thụ chức không hề dễ dàng.
Ra khỏi cửa điện, bước xuống bậc thang thật dài, Công Tây Ngô an ủi nàng: “Thái hậu vẫn vì chuyện lúc trước mà ghi hận với muội, thế nên có chút cản trở. Chẳng qua cũng không quá khó khăn, Vương thượng cuối cùng sẽ đồng ý ban quan vị cho muội.”
Dịch Khương thật ra cũng không mấy để ý quan vị gì đó, nhưng nếu thật sự có thể có được chức quan thì đồng nghĩa với việc có được tự do ở một mức độ nhất định, vẫn là có điểm tốt.
Nhưng chuyện này quả thật khó khăn. Trước đây Triệu thái hậu trọng dụng nàng đã bị Tề quốc coi là lầm đường lạc lối, hiện giờ nếu đã gả làm vợ người, nàng còn muốn ở Tề quốc làm quan, lực cản càng lớn hơn. Huống chi nàng từng tấn công Tề quốc, đây chung quy vẫn là điểm mấu chốt.
Gió lạnh thấu xương, vờn quanh con đường trong cung, chạm vào hai bên vang lên tiếng vù vù. Không trung dần dần lả tả bông tuyết tinh mịn, còn chưa tới buổi trưa nhưng sắc trời đã có chút âm u.
Công Tây Ngô chợt nhớ. lời Bùi Uyên nói với mình, nghiêng đầu hỏi Dịch Khương: “Lạnh không?”
“Ừm.”
Hắn đưa tay siết chặt tay nàng, ai ngờ nàng ngược lại còn rụt về.
“Tay huynh còn lạnh hơn cả ta.”
Hắn một lần nữa cầm tay nàng, đặt vào lòng bàn tay mình hà hơi ấm rồi lại nhẹ nhàng chà xát: “Bây giờ thì sao?”
“Đỡ hơn chút….” Xung quanh vẫn có cung nhân đi lại, Dịch Khương
hơi xấu hổ, cúi đầu đi về trước, nhưng tay bị hắn giữ chặt giãy không ra nên đành thôi.
Sắc mặt Công Tây Ngô lại tỉnh bơ như thường.
Lúc sắp tới cổng cung, có xe ngựa chậm rãi tiến vào. Có thể ở trong cung ngồi xa giá hiển nhiên không phải người tầm thường, Dịch Khương kéo Công Tây Ngô tránh sang một bên, nhưng khi xe ngựa đi ngang qua họ thì bỗng dừng lại.
Công Tây Ngô mắt không hề liếc đi về phía trước, trong xe có âm thanh gọi hắn.
Là giọng của một nữ tử, đối phương từ trong xe nhoài ra, người mặc cung trang dày nặng sang quý, tóc cài trang sức khảm đồi mồi, khóe mắt lúng liếng khẽ nhướn lên, cực kỳ phong tình.
“Đây không phải Công Tây tướng quốc sao, đã lâu không gặp.”
Công Tây Ngô nhấc tay hành lễ: “Vân Dương phu nhân hữu lễ.”
Vân Dương phu nhân nhếch khóe miệng: “Nghe nói tướng quốc gần đây mới cưới thê tử, ngày trước không phải luôn miệng nói không định cưới vợ sao?” Ánh mắt nàng ấy dừng trên người Dịch Khương đứng sau Công Tây Ngô: “Vị này chính là Dịch phu nhân được mọi người nhắc đến ư?”
Công Tây Ngô nói: “Đích thực chính là nội tử.”
Dịch Khương bị điểm danh đành phải tiến lên trước một bước hành lễ, vừa nhấc tay thì ý thức được mình làm động tác hành lễ của nam tử. Nàng ngượng ngùng thụt tay về, đặt bên eo nhún gối.
Vân Dương phu nhân che miệng cười: “Thì ra tướng quốc thích nữ tử như vậy, thật khiến người ta mở mang kiến thức.”
Công Tây Ngô lên tiếng cáo từ rồi liền định rời đi.
Thế nhưng Vân Dương phu nhân lại gọi Dịch Khương: “Ta vừa về Tề quốc không lâu, Dịch phu nhân không ngại dành thời gian tới phủ ta ngồi chơi chứ.”
Dịch Khương cung kính đáp: “Phu nhân ưu ái, vốn không nên từ chối, chẳng qua phu quân không cho ta xuất phủ, chỉ có thể tiếp nhận hảo ý của phu nhân mà thôi.”
Công Tây Ngô không khỏi liếc nàng một cái.
Vân Dương phu nhân kinh ngạc: “Tướng quốc sao lại đối với thê tử như vậy?”
“Sức khỏe nội tử không tốt, lại qua vài ngày nữa rồi nói.” Công Tây Ngô xoay người dìu Dịch Khương, dẫn nàng ra khỏi cổng cung.
Lúc lên xe, Công Tây Ngô cho Dịch Khương biết Vân Dương phu nhân là trưởng tỷ của Tề vương Kiến, trước đây gả cho Vân Dương Quân Sở quốc, nhưng năm ngoái Vân Dương Quân mắc bệnh qua đời. Nàng thành thân nhiều năm nhưng không thể sinh hạ con nối dõi, cảm thấy cơ khổ không chỗ nương tựa nên thỉnh cầu trở về Tề quốc.
Dịch Khương nghe xong, cũng rõ ràng nhìn ra được Vân Dương phu nhân có ý với hắn, nhưng nàng không biểu thị bất cứ điều gì.
Qua một lúc lâu Công Tây Ngô mới nói: “Nếu muội muốn ra ngoài, đợi thêm vài ngày nữa ta sẽ dẫn muội đi.”
Nàng tựa người ra sau: “Sư huynh đừng nghĩ nhiều, ta chỉ vì khéo léo từ chối thịnh tình của nàng ấy mới nói huynh không cho ta ra ngoài, không hề có ý gì khác.”
Công Tây Ngô liền không nhiều lời nữa, lệnh cho Đam Khuy đánh xe hồi phủ.
Vừa về đến phủ đã nhận được thư tín mới từ cơ sở ngầm gửi tới, dường như đến từ rất nhiều nơi nên Công Tây Ngô lập tức trở nên bận rộn, ở trong thư phòng suốt cả một ngày.
Buổi tối Dịch Khương ăn cơm xong hắn mới xuất hiện, đi ra sau bình phong đổi sang thường phục, sau đó chợt hỏi Dịch Khương: “Lúc trước muội nói muốn loại trừ Phạm Thư, có kế hoạch gì không?”
Dịch Khương vừa nghe hắn hỏi liền đoán được những thư tín gửi vào phủ hôm nay có liên quan đến Tần quốc, nàng vừa vén tay áo thêm chút hương vị vào trà bột vừa ngẫm nghĩ: “Mượn tay Bạch Khởi loại trừ ông ta là tốt nhất, trước mắt Bạch Khởi có mâu thuẫn lớn nhất với ông ta, phải không?”
Phạm Thư vẫn luôn kiến nghị Tần vương lệnh cho Bạch Khởi rút quân từ Triệu về, chính là vì sợ hắn ta tiêu diệt Triệu quốc rồi quyền thế sẽ lớn mạnh, uy hiếp ông ta. Bạch Khởi không hận mới lạ.
Công Tây Ngô ngồi xuống cạnh nàng, từ trong ngực lấy ra một sách lụa vuông vức, đặt trên án mở ra: “Mấy năm nay các nước chinh chiến, thế cục khó rõ ràng, nhưng hôm nay bởi vì ông ta muốn tranh quyền đoạt thế với Bạch Khởi khiến cục diện này suýt bị phá vỡ.”
Dịch Khương nhìn bản đồ được vẽ chi tiết trên sách lụa. Tần quốc và Tề quốc một tây một đông, các quốc gia khác kẹp ở giữa, tựa như đàn thú dần dần bị dồn vào ngõ cụt.
Nàng suy nghĩ: “Nếu thật sự muốn loại trừ Phạm Thư, trước tạm thời đừng kinh động đến ông ta, sư huynh trước mắt ổn định quan hệ với ông ấy, còn ta sẽ móc nối với Bạch Khởi.”
Ánh nến ấm áp, Công Tây Ngô khẽ nheo mắt, hàng mi dài đổ một bóng râm nho nhỏ. Hắn trầm ngâm hồi lâu, lúc ngẩng lên thế nhưng trong mắt lại ẩn chút ý cười: “Cũng tốt.”
Dịch Khương không hiểu nụ cười này của hắn, quay đầu khêu tâm nến: “Nếu như Phạm Thư chết rồi, liệu có xem như Quỷ Cốc nội đấu?”
“Tính đi, muội và ta liên thủ cũng xem như thay lão sư xuất thủ.” Công Tây Ngô dừng lại, khẽ thở dài: “Đệ tử Quỷ Cốc ai không phải anh tài ngút trời, nhưng người nào người nấy cũng không duy trì được sự nghiệp vĩ đại đến cuối cùng, đại khái họ đều giống như Phạm Thư, chung quy đều bại bởi quyền thế.”
Dịch Khương buồn cười: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu chứ, là người ai không khao khát quyền thế. Huynh thấy tiếc nuối là vì huynh không ao ước, mà huynh không ao ước là vì huynh không có d*c vọng, huynh không có d*c vọng nhưng lại kiên trì khổ cực vất vả, nghĩ tới cũng thật sự khiến người khác khâm phục đấy.”
Ánh mắt Công Tây Ngô dừng trên lọn tóc trước người nàng rồi di chuyển đến gương mặt được ánh nến chiếu rọi của nàng. Hắn bỗng duỗi tay ôm eo nàng kéo lại gần mình, âm thanh trầm thấp: “Ai nói ta không có d*c vọng?” Lời còn chưa dứt, môi đã dán tới.
Hai tay Dịch Khương giữ vai hắn, vốn định đẩy ra nhưng vừa dùng sức thì lại thay đổi ý định, ngược lại liền vòng tay ôm cổ hắn.
Nội tâm Công Tây Ngô kinh ngạc trong thoáng chốc liền biến mất, vui vẻ đứng dậy, ôm eo nàng nhấc bổng lên đi về phía giường, y phục uốn lượn rơi xuống đất.