Đam Khuy quả nhiên không đuổi kịp Dịch Khương. Dù thế nào hắn cũng không ngờ một người bỏ trốn sẽ từ bỏ lộ tuyến ngắn nhất, trái lại chọn đường vòng.
Sau đó thì nhận ra. Hắn suy nghĩ có lẽ bản thân đã bỏ sót nơi nào đó nên liền vừa gọi người đi trước tiếp tục truy tra, vừa đích thân quay ngược trở lại tìm kiếm, không ngờ tới nửa đường vậy mà đụng phải Công Tây Ngô đang đi đến.
Xuân tế vừa kết thúc Công Tây Ngô liền thúc ngựa đuổi theo, một đường không nghỉ, người mệt ngựa mỏi. Bạch y trên người bám đầy cát bụi, tay áo có vài nếp nhăn, nhưng thần sắc lại không chút suy sụp.
Nghe Đam Khuy trình bày xong, hắn ngẫm nghĩ những việc đã qua, bảo tất cả mọi người theo hắn lập tức tiến về Đại Lương Ngụy quốc.
Đam Khuy đã bỏ lỡ không ít thời gian, nàng đi đường vòng e là cũng sắp vào biên cảnh Ngụy quốc rồi. Người như nàng sẽ không tùy tiện chạy trốn, nhất định có trợ thủ, còn sắp xếp chu toàn như vậy, mà khoảng thời gian này người cùng nàng tiếp xúc nhiều nhất duy nhất chỉ có Khước Hồ.
Trước khi xuất phát Đam Khuy hỏi hắn: “Tiên sinh, ta không rõ cho lắm, phu nhân vì sao đột nhiên muốn trốn khỏi Tề quốc? Lẽ nào phu thê ân ái trước đó của nàng ấy với ngài đều là giả sao?”
Ngón tay Công Tây Ngô siết chặt cương ngựa. Người trong tiết xuân nhưng tâm vào đông giá, pha lẫn từng đợt phẫn nộ, cũng có thể là không cam lòng.
Suốt đoạn đường này hắn dường như quên mất mình đi thế nào, hình như không một khắc ngơi nghỉ mà vẫn luôn truy đuổi đến tận giờ, không nhìn thấy dấu vết để lại, ngay cả Đam Khuy cũng sắp từ bỏ.
Lần trước, Công Tây Ngô dẫn quân ngang qua biên giới Ngụy quốc mặc dù được Ngụy vương đồng ý, nhưng sau đó Ngụy vương lại cảm thấy không ổn, thế nên Ngụy quốc hiện tại mỗi lần gặp người Tề nhập cảnh đều tra xét hết sức nghiêm ngặt, cứ như vậy lại khiến hắn hao tốn không ít thời gian. May mà lần này đưa theo là phủ binh chứ không phải quân đội chính quy, nhập cảnh rốt cuộc cũng không bị ngăn cản.
Chẳng qua mới vỏn vẹn nửa tháng mà thôi, thế nhưng đoạn đường hắn từ Lâm Truy Tề quốc tới đây lại dài như vậy, so với trước đây gần như là chuyện khó mà tin được.
Mắt thấy sắp tới gần Đại Lương, cuối cùng thám tử hồi báo, phía trước phát hiện tung tích khả nghi.
“Ngươi thật sự muốn đi Tần quốc?” Xe ngựa lao đi rất nhanh, mắt thấy sắp tới ngoại thành Đại Lương, Thiếu Cưu ở trong xe nhỏ giọng hỏi Dịch Khương. Khước Hồ vậy mà lại là gian tế Tần quốc bố trí tại Ngụy quốc, mãi tới giờ nàng vẫn không cách nào chấp nhận được tin này.
Tức Thường bên cạnh cũng hơi lo lắng, có điều ngại thân phận nên không tiện hỏi nhiều.
“Nếu không phải vì trận chiến Trường Bình thì ta đã đi rồi.” Dịch Khương thở dài, lúc đó nàng ôm tâm lý du học muốn tới Tần quốc, nhưng hiện giờ lại kinh động đến Tần vương, sự việc phát triển thật không cách nào dự liệu.
Thiếu Cưu một tay chống má, như có điều suy nghĩ: “Cũng không biết Bùi Uyên hiện giờ ra sao.”
Dịch Khương đang muốn an ủi nàng ấy hai câu thì chợt nghe tiếng Khước Hồ hô lên bên ngoài. Xa phu nghe tiếng lập tức quật mạnh roi trong tay, xe ngựa đột ngột tăng tốc, suýt nữa thì khiến nàng ngã lăn.
Nàng vội thò người ra ngoài nhìn xem. Sau lưng cát bụi mịt mù, cho dù cách rất xa nhưng người dẫn đầu chỉ lướt mắt nhìn thoáng cũng có thể biết là ai.
“Công Tây Ngô vậy mà lại đích thân truy đuổi.”
Thiếu Cưu nghe tiếng cũng nhìn ra bên ngoài, đúng như dự đoán. Nàng ngẫm nghĩ, nói với Dịch Khương: “Tốc độ bọn họ rất nhanh, chắc chắn đều nhắm vào xe ngựa. Ta ở bên trong giả trang thành ngươi dẫn dụ bọn họ, ngươi lên ngựa đi.”
Mặt trời vừa xuống núi, vầng trăng trắng ngà treo giữa không trung.
Nhóm người phía trước kia cách càng lúc càng gần, cỗ xe ngựa chính giữa lao vun vút, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh xa phu vụt ngựa chan chát. Ngoài ra phía sau một hàng mười mấy hộ vệ toàn bộ đều cưỡi khoái mã, bày ra khí thế ngăn cản truy binh sau lưng.
Lại tiến về trước không xa chính là cổng thành Đại Lương, Khước Hồ có thân phận quan viên, nếu vào Ngụy thì rất dễ, nhưng Công Tây Ngô thì không chắc. Lập tức liên tục hạ lệnh toàn bộ tăng tốc.
Đam Khuy kéo cung lắp tên, liên tiếp bắn chết hai hộ vệ phía sau xe ngựa, lại lắp một mũi tên nhắm tên thị tòng cưỡi ngựa cạnh xe.
Ánh mắt Công Tây Ngô cũng dừng trên người thị tòng đó, đột ngột thúc ngựa về trước, đưa tay cản hắn: “Dừng tay!”
Nhưng tên của Đam Khuy đã bắn, bị hắn đẩy lệch hướng nên chỉ trúng mông ngựa đối phương đang cưỡi. Con ngựa bị đau lồ||g lên hất người bên trên xuống, đối phương còn kêu lên một tiếng, Đam Khuy mới giật mình nhận ra người đó là nữ.
Ý thức được điều này, con ngựa bên dưới đã lao lên trước thu lại khoảng cách. Hắn mơ hồ nhìn thấy gương mặt của nữ tử bị ngã trên đất đó, dường như chính là Dịch Khương.
“Tiên sinh, ta….” Đam Khuy dù thế nào cũng không ngờ tới nàng mặc nam trang, áy náy vạn phần, tốc độ cưỡi ngựa cũng không khỏi chậm lại.
Công Tây Ngô không để ý lời hắn, trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải dáng người nàng quá đỗi quen thuộc thì vừa rồi suýt nữa tạo thành sai lầm to lớn.
Dịch Khương nằm trên đất, ánh mắt nhìn qua tầng tầng lớp lớp người cùng ngựa, va chạm với hắn, xa lạ như người không quen.
Công Tây Ngô chợt ghìm cương, hàng người đi theo hai bên vẫn lao về trước, nhưng trong mắt hắn chỉ nhìn thấy người nửa ngày vẫn không ngồi dậy kia.
Hôm qua còn nói còn cười, hôm nay nhưng đã nhìn nhau lạnh lùng.
Dịch Khương không phải không muốn bò dậy mà thực sự là dậy không nổi. Cũng không biết ngã bị thương ở đâu, bụng nàng đột nhiên quặn đau, toàn thân mồ hôi lạnh ròng ròng không có lấy nửa phần khí lực. Nhưng lại không khỏi cảm thấy may mắn, nếu bị mũi tên kia bắn trúng thì có thể ngay mạng cũng chẳng còn.
May mà có thị tòng kịp thời che chắn cho nàng nên truy binh Tề quốc không thể đến gần. Khước Hồ phóng ngựa chạy qua, một tay kéo dây cương cúi người xuống, một tay ôm lấy eo nàng để nàng ngồi lên ngựa, sức lực kinh người khiến truy binh phía sau cũng phải giật mình. Hắn không chút ngưng nghỉ, thúc ngựa lao về phía cổng thành.
Dịch Khương một tay ôm bụng, chợt cảm thấy cơ thể có chút khác thường. Bàn tay run run lặng lẽ sờ hạ [email protected], cơ thể cứng đờ. Ngón tay chuyển đến trước mắt, quả nhiên nhìn thấy
có một ít máu.
“Dịch phu nhân bị thương rồi?” Khước Hồ liếc nhìn ngón tay nàng, chỉ cố gắng nhanh chóng chạy về trước.
Dịch Khương một chữ cũng không thốt nên lời. Con ngựa bên dưới giẫm qua cầu gỗ trên sông đào hộ thành, hí vang tung trời, mỗi một xóc nảy đều như thể đang đánh vào tim nàng.
Nàng chợt nhớ ra nguyệt sự tháng này hình như chưa tới, mà nàng vẫn luôn chuyên chú bố trí kế hoạch chạy trốn, không hề chú ý…
Khước Hồ hướng trên thành hô to mấy tiếng rồi lao vào cổng thành. Chính khoảnh khắc này, cầu treo ngoài thành chậm rãi được kéo lên, cổng thành bắt đầu đóng lại, người ngựa của Công Tây Ngô bị ngăn cách bên ngoài sông hộ thành.
“Mau! Thả ta xuống ngựa!” Vừa nhận thức được đã an toàn, Dịch Khương liền kéo cánh tay Khước Hồ, người nàng giống như được vớt lên từ dưới nước, y sam gần như bị mồ hôi ướt sũng.
“Dịch phu nhân kiên nhẫn một chút, sắp tới rồi.” Khước Hồ tưởng nàng bị thương, không dám đẩy nhanh tốc độ, ngoặt vào ngã rẽ rồi dừng trước một gian nhà, để nàng xuống ngựa.
Dịch Khương căn bản đứng không vững, vừa xuống ngựa liền mềm oặt trên đất.
Xe ngựa sau lưng đã tới, Thiếu Cưu cùng Tức Thường một trước một sau nhảy xuống, thấy Dịch Khương được Khước Hồ nâng dậy thì tức tốc chạy đến.
Tức Thường mắt tinh, vừa thấy y sam sau người nàng có vết máu thì liền hoảng hốt, vội nói: “Không thể kéo thẳng, ôm ngang vào phòng, cẩn thận một chút.”
Khước Hồ vội ôm ngang Dịch Khương, nàng đã không chút sức lực, yếu ớt nhợt nhạt tựa như con diều bị rách.
Sân viện không lớn, Khước Hồ tìm thấy một gian phòng gần đó liền đặt Dịch Khương lên giường, vừa ra ngoài vừa nói: “Ta đi mời đại phu.”
Tức Thường vội nói: “Đừng hoảng, ta biết sơ y lý, trước cứ để ta xem thử.”
Thiếu Cưu thấy thần sắc nàng ấy khác lạ liền dự đoán đã xảy ra chuyện, vội vàng đi theo.
Khước Hồ không hề hoài nghi, chỉ căn dặn có bất cứ chuyện gì nhất định phải kịp thời nói với hắn rồi liền vội vàng cáo lui.
Tức Thường ra hiệu cho Thiếu Cưu canh cửa, sau đó vội chạy tới trước giường: “Chủ công, nguyệt sự tháng này liệu có phải chưa tới?”
Dịch Khương gật đầu, giọng nói nhẹ run: “Nhưng chắc không đâu, ta một chút dấu hiệu nôn nghén cũng không có…”
“Nôn nghén mỗi người mỗi khác mà. Tướng quốc cũng thật là, vậy mà lại ra tay hạ sát, ngay cả hài tử của mình cũng…” Tức Thường nhỏ giọng oán giận một câu, thấy tâm tình nàng kích động mới hoảng hốt ngưng bặt, lại gấp gáp an ủi hai câu rồi chạy tới cửa, bảo Thiếu Cưu mang nước nóng tới.
Tai Dịch Khương nghe thấy tiếng bước chân các nàng bận rộn không ngừng, tay ôm chặt bụng, ngón tay lạnh toát, trong lòng phức tạp đủ vị, đại não hết sức hỗn loạn, thậm chí chống đỡ không được sắp ngất đi.
Nơi này là phủ đệ của Khước Hồ. Quan tước của hắn ở Ngụy quốc không cao không thấp, có chỗ an thân thế này đã xem như không tệ.
Chẳng qua hắn cũng không để ý chức quan thế nào. Lần này chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đưa Dịch Khương tới Tần quốc, hắn liền có thể quang minh chính đại về Tần làm Tả thứ trưởng, những vất vả gian khổ cùng cẩn thận che giấu mấy năm nay coi như được đền đáp.
Hắn thay y phục, ăn qua loa gì đó rồi ở trong sảnh chờ tới nửa đêm cũng không có tin tức của Dịch phu nhân, đang định đi qua thăm thì có người tới báo Công Tây Ngô đã rời đi, trước mắt không biết ở đây, có thể là đã quay về Tề quốc.
Khước Hồ hết sức kiêng kỵ Công Tây Ngô, hạ lệnh điều tra lần nữa, nhất định phải xác định hắn đã về Tề quốc mới được.
Mãi tới sau nửa đêm, Tức Thường cuối cùng xuất hiện.
Trán nàng ấy lấm tấm mồ hôi, nét mặt có chút tiều tụy, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ rõ vài phần: “Khước Hồ đại nhân, chủ công nhà ta e là tạm thời không thể theo ngài tới Tần rồi, với tình hình hiện tại của nàng, ít nhất cũng phải điều dưỡng một năm rưỡi mới có thể hồi phục.”
Khước Hồ cả kinh biến sắc: “Dịch phu nhân rốt cuộc bị thương thế nào lại cần điều dưỡng lâu như vậy?”
Tức Thường nhíu mày cúi đầu: “Nàng sẩy thai rồi.”
“…….”
Ngoại ô hoang vắng, lửa cháy hừng hực. Đam Khuy ngồi cạnh đống lửa, cẩn trọng dè dặt nhìn mặt Công Tây Ngô phía đối diện, từ trước đó tới tận bây giờ hắn vẫn chưa từng lên tiếng, ngay cả tin tức do cơ sở ngầm ngàn dặm gửi tới cũng là Đam Khuy xem hộ.
Hắn từ sớm đã điều tra tên Khước Hồ kia, tiểu tử này giấu mình đủ sâu, vậy mà lại là người Tần.
“Tiên sinh, sao không trực tiếp vạch trần thân phận Khước Hồ? Ngụy quốc một khi phát hiện hắn là gian tế nhất định bắt hắn, cũng sẽ giao phu nhân ra.”
Ánh mắt Công Tây Ngô dừng ở nơi khác, một lúc lâu sau mới thu về: “Chỉ cần nàng muốn thì vẫn sẽ tiếp tục chạy trốn.”
Đam Khuy ngạc nhiên nói: “Vậy cứ để phu nhân đi sao?”
Công Tây Ngô nhớ tới ánh mắt xa lạ kia, “Có lẽ trước giờ ta chưa từng giữ được nàng.”