"Có tiền mua tiên cũng được."
.
.
.
.
.
Thà khóc trên Roll-Royce, còn hơn ngồi cười trên xe đạp.
8
Tôi nhớ mãi câu nói này cho tới khi mình chết đi, nó chính là nguồn cảm hứng và là động lực sống vô tận của tôi dành cho thế giới nhạt nhẽo này. Nhưng liệu sau khi chết đi mình có thể mang tiền qua thế giới bên kia chứ?.
Tôi chào đời trong một cuộc sống giàu sang, gấm nhung lụa là, là cô con gái rượu quý giá của gia đình tài phiệt giàu nứt vách đổ tường. Gia đình tôi vốn xưa giờ không hề có con gái, cho nên kể từ khi tôi ra đời thì đó chính là điều quý giá nhất của dòng họ. Là cô cháu gái duy nhất của gia tộc có gốc gác quý tộc lâu đời cho nên từ nhỏ đến lớn tôi không bao giờ phải vất vả tay chân. Điều gì không vừa lòng chỉ cần nói một câu thì bố sẽ làm tất cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe có vẻ hay đấy, nhưng cái mà tôi nói đến...chính là cuộc sống sau khi chết của tôi.
Một cái chết vì mãi chạy đua theo đồng tiền, tôi chết đi và trở thành một nhân vật lề đường trong câu truyện mà tôi đã đọc lúc trước khi chết...
Khá may rằng bản thân đã đọc những câu truyện ngôn tình vô tri chứ không phải là truyện tâm linh, khoa học, viễn tưởng bùm chíu nào đó. Nếu như tôi vô tình xuyên không vào bộ Attack On Titan thì có lẽ tôi đã chết ngay từ đầu game phải chăng?.
Một cuộc sống mới, một cuộc đời mới, sống trong lụa là gấm nhung, tôi thấy cuộc đời này ít ra nó tuyệt hơn nhiều so với cuộc đời trước.
Miruno Tanaoki. Con gái rượu của tập đoàn tài phiệt Miruno, dòng họ 9 đời không có con gái. Sự ra đời của cô bé là sự vui mừng đối với dòng họ nhà Miruno, thế nhưng...trong truyện gốc con nhỏ này ngu si tới mức dâng hiến tài sản của mình cho nhỏ bạn thân chính là nhỏ nữ chính trong truyện...
Con mẹ nó ngu si tới mức bán nhà vì bạn à???.
Biết là tình đồng chí có thể giúp bạn vượt qua khó khăn cơ mà tình đồng đội có thể kiếm ra miếng cơm à?.
Miruno Tanaoki, thủ khoa bộ môn đầu thai đồng thời cũng là thủ khoa của bộ môn chơi ngu lấy tiếng với thiên hạ, trời sinh nhan sắc trời ban nhưng khổ cái là nhân vật lề đường cho nên số lần xuất hiện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Ojou, đã đến giờ rồi ạ." Vị quản gia già gõ cửa phòng mở lời thông báo, trong căn phòng rộng lớn đầy thú nhồi bông từ nước ngoài và những bộ cánh được thiết kế riêng, Tanaoki buông xõa mái tóc dài đáng tự hào của mình xuống và bước ra cửa.
"Đi thôi nào." Quả là con gái rượu của cả dòng họ nhà Miruno, từ phong thái cho đến phong cách cái gì cũng làm nổi bật lên tính sang trọng của riêng mình.
Đến với một ngôi trường bình dân dù gia đình hết sức ra lời can ngăn, đến cả bố cũng đưa ra điều kiện sẽ cho một căn villa mặt tiền hướng ra biển nếu như không nhập học tại đó. Nhưng có cái gì cho bằng cái ưng đâu chứ? Tanaoki thích thì Tanaoki sẽ làm cho bằng được mà thôi.
Không đơn giản chỉ là thích thôi đâu, mà còn là...con nhỏ mày muốn theo dõi động thái của mấy tên nhân vật chính cơ. Đâu ai rảnh tới mức đi vào mạch truyện làm quen rồi giúp người như mấy cô nàng truyện đồng nhân cơ thể toát ra mùi hương cam, xoài, quýt, mận, ổi. Xin lỗi chứ trên người Tanaoki không có mấy cái mùi body mist trái cây rẻ tiền đó đâu, cô nàng này có mùi của Chanel Coco, Louis vuitton, vô số những loại nước hoa bản sưu tầm có số lượng giới hạn trên thế giới, người bình thường sao mà hiểu được mùi hương của nước hoa đắt tiền cho được.
1
"Chúc cô đi học vui vẻ, Ojou-chan." Bước xuống con xe Roll Royce Silver Ghost cổ điển đầy sang trọng, Tanaoki hất mái tóc dài mượt mà của cô nàng sang một bên tiến vào trường.
Dù bản thân không có hào quang chói lóa như nhân vật chính, nhưng cô ả có rất nhiều tiền để có thể làm nền cho bản thân.
Màn xuất hiện hào nhoáng từ nàng tiểu thư con nhà tài phiệt, chỉ là học sinh mới chuyển trường mà Tanaoki đã chuẩn bị cho mình một màn xuất hiện hoành tráng như thế thì biết cô nàng chịu chơi như thế nào rồi đấy.
"Dạ, thật sự rất hoang nghiên khi tiểu thư nhà Miruno đã ghé thăm ngôi trường nghèo nàn này của tôi." Nghe có vẻ nghèo nàn dữ rồi đấy, ông hiệu trưởng với quả đầu trọc tay đeo đồng hồ Rolex hàng fake, nở nụ cười xu nịnh với cô.
"Ngôi trường này đã có truyền thống hiếu học từ xưa đến nay, cho nên tiểu thư không cần phải-"
"Oraaaa!!!." Vừa nói dứt lời thì ông hiệu trưởng liền bị một cậu nhóc va phải làm cho té nhào ra giữa hành lang, đúng là ngôi trường có truyền thống