"Lời cầu xin"
.
.
.
.
.
Con người quả nhiên sẽ vì đồng tiền mà sáng mắt ra.
Người phụ nữ đó nhìn đống tài sản lớn trước mắt, bà ta nhìn nó một cách thèm thuồng rồi quay sang nhìn đứa con gái của mình...
"Nào, phu nhân chọn đi."
"Tiền hay gia đình?." Kaze gõ đầu của cây gậy đánh golf xuống đất, cú đập vang tiếng lớn trong không gian, tiếng của ngọn lửa lớn đang cháy tí tách và tiếng khóc nức nở của cô gái.
"T-Tôi..."
Bà ta run run trả lời.
"Tôi...chọn tiền." Bà ta bò tới đống tiền rồi ôm nó vào lòng, sự tham lam đó của bà ta làm cho Kaze cho chút ghê tởm. Đúng là những kẻ tham lam thường không có kết cục đâu vào đâu...
"Hiểu rồi." Kaze đứng dậy, cậu cầm lấy cây gậy đánh golf đi về phía của Miyano.
"Đ-Đừng..."
"L-làm ơn...tôi xin lỗi...làm ơn."
"Tanaoki rất thích đánh golf...con bé có tài năng trong bộ môn này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có một lần vì sơ suất đã dẫn đến tai nạn cho con bé ở trong bãi đánh golf tư nhân đó. Thằng con trai của đối tác không biết điều, cố tình vung cây gậy về phía Tanaoki và làm cho con bé bị gãy tay..."
"Cô có biết kết cục của thằng nhóc đó là gì không?."
"Thằng ngu đó đã bị trói lên không trung, trên người gắn vô số tấm bia."
"Tôi và Tanaoki đã cùng nhau chơi đến tận khuya, cho đến khi con bé dần chán với cái trò ngu ngốc đó, tôi liền cho người đưa thằng ngu đó vào bao bố và thả xuống đại dương..."
Kaze đeo bao tay vào, anh ta nắm chặt cây gậy đánh golf rồi vút một cú thật mạnh.
..........
Sau khi sự việc Tanaoki bị đâm ở trường, sự kiện đã được đưa lên báo đài nhưng chỉ sau vài phút đã bị thế lực nhà Miruno dẹp sạch.
Tanaoki đã được đưa đến bệnh viện của gia đình chăm sóc. Sau hôm đó gia đình của Miyano coi như đã biến mất hoàn toàn.
"Tanaoki à, cậu còn đau chứ?." Emma ngồi bên cạnh cô gọt quả táo căng mọng.
Con dao lướt qua từng tế bào, tách lớp vỏ mỏng ra khỏi phần thịt.
"Tôi ổn..."
Cũng đã 2 ngày sau cuộc phẫu thuật kết thúc, Tanaoki sờ vào chỗ vết thương, cô thấy rùng mình khi nhớ lại chuyện của ngày hôm đó, khi mũi dao đâm vào trong người và máu tuông ra.
"A khi nào cậu xuất viện thế Tanaoki?."
"Tầm vài hôm nữa, để đề phòng cho chỉ không bị đứt." Tanaoki cắn miếng táo ở trong miệng, cô nhai nhai rồi chán nản nằm ra giường.
"Cậu đã biết chuyện Mai đã truyền máu cho cậu chưa?."
"Mai? A...ba của tôi đã nói rồi, cô ta đã truyền máu cho tôi khi nguy cấp, có vẻ như ba của tôi sẽ chuẩn bị cho cô ta một món quà coi như là quà cảm ơn."
Không biết bố của Tanaoki sẽ cho Mai thứ gì nhỉ? Cũng là con gái của ông ta nên chắc ông ta sẽ không ki bo cho đứa con gái của mình đâu nhỉ?.
"Tầm chủ nhật tuần sau cậu rảnh chứ?." Emma hỏi.
"Rảnh, có chuyện gì à?."
"À, tớ muốn mời cậu đi chơi, hôm 3 tháng 8 chính là lễ hội đó."
"Lễ hội à? Nghe vui nhỉ?." Lễ hội chắc là vui vẻ và nhộn nhịp lắm nhỉ? Làm cho Tanaoki nhớ đến cái lần đầu tiên cũng là lần cuối đi chơi lễ hồi 7 tuổi. Cô bé đi cùng Kaze nhưng do thằng anh quá sơ xuất nên đã để cho Tanaoki bị bắt cóc tống tiền.
Mà chắc đi với bạn sẽ ổn, hơn nữa Tanaoki có còn là con nít đâu?.
Ở trong phòng bệnh mãi cũng chán, cho nên Tanaoki đã được y tá đưa xuống khu vườn phía sau bệnh viện hóng gió. Dù không bị què nhưng để tránh cho việc té ngã cũng như bị đứt chỉ phẫu thuật.
Công nhận nhà Miruno đã đổ không ít tiền để mở cái bệnh viện này, cho nên vườn hoa được xây dựng là chỉ để phục vụ cho sở thích của mẹ Tanaoki.
Bên trong khá mát mẻ, có rất nhiều hoa được trồng khác nhau, và cũng có kha khá bệnh nhân đi tham quan nữa.
"A, tiểu thư à, tôi xin phép rời đi một lát. Cô ở đây đợi tôi nhé." Cô y tá tỏ ra đang rất gấp, sau khi nhìn thấy cái gật đầu từ Tanaoki liền rời đi ngay trong vội vã.
"Thật nhàm chán."
"Này." Một lon nước ngọt được đưa trước mặt, Tanaoki nhìn nó rồi ngước lên nhìn người bên cạnh.
"Chúng ta có duyên quá nhỉ? Lần thứ 4 gặp nhau này." Taiju nói.
"Nghiệt duyên thì có." Tanaoki nhận lấy lon nước ngọt từ tay của Taiju.
"Đau ốm mà cũng đanh đá quá nhỉ?"
"Nhà ở ngoài biển à? Quản rộng thế?."
Anh thế này thì tôi thế nọ, Tanaoki ước gì mình biết sử dụng cái xe lăng chết tiệt này để rời đi, trên tay còn gắn bình nước biển nên rất khó để di chuyển bánh xe đi hướng khác. Tanaoki đành bất lực ở lại.
"Bị gì mà nhập viện thế?." Taiju nhìn bộ dạng của Tanaoki bây giờ thì không khỏi tò mò, mỗi lần gặp nhau là mỗi lần bất ngờ. Nếu như lúc trước ở bãi biển là một cô nàng nóng bỏng khó tính thì bây giờ không khác nào mấy bà cô lớn tuổi.
"Bị bạn cùng lớp đâm cho một dao."
Bình thản đến mức này luôn đấy à? Taiju không biết phải nói gì với tình huống này, anh định nói gì đó rồi lại thôi.
"Mà, người nhà anh đang bị bệnh à? Sao lại ở bệnh viện thế?."
"Không có gì, chỉ là thằng em trai trong nhà bốc đồng đi đánh nhau, cuối cùng thì gãy tay nên giờ phải nhập viện."
"Khổ nhỉ?."
"Khổ thật."
Cuộc hội thoại chẳng mấy chốc đã đi vào trầm tư, lúc đó cô y tá cũng từ xa đi lại.
"Này, cho tôi số điện thoại của cô được chứ?." Taiju hỏi.
"..." Nhìn phát biết anh bạn này là cờ xanh. Chắc luôn.
Một chiếc cờ đỏ di động lâu năm như Tanaoki thì cô nàng biết chắc đây đích thị là một chiếc cờ xanh.
Cô ả cong môi cười, tay nắm lấy tay cậu mở ra, ngón tay