"Muốn bao nhiêu?."
.
.
.
.
.
Cuộc sống của một đứa con nhà lắm tiền thật sự rất nhàn nhạ, nó được bao bọc trong quyền lực và tiền bạc của bố mẹ nó, đồng thời nó được thừa hưởng những gì tốt nhất có thể.
Năm Tanaoki tròn 1 tháng tuổi, nó đã được ông ngoại tặng cho căn biệt thự trên đồi núi mát mẻ, có view nhìn thẳng ra biển là một nơi rất thích hợp để du lịch vào những ngày hè.
Năm Tanaoki tròn 1 tuổi, ông nội nó đã cho nó hẳn 5% cổ phần của tập đoàn M&T, chỉ với 5% cổ phần đó, một người bình thường có thể sống sung sướng cả đời và đứa bé chỉ mới 1 tuổi đã trở thành cổ đông lớn của tập đoàn tài chính và tốn không biết bao giấy mực của bọn săn ảnh và giới nhà đài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế mới gọi thủ khoa trong ngành đầu thai không ai khác ngoài Tanaoki cả.
1
Chiếc xe sang dừng ngay trước cổng võ đường Sano, Emma một tay xách túi quần áo, một tay xách túi hiệu. Con nhỏ có vẻ khá sốc trong đợt đi mua sắm vừa rồi. Những thứ mà con bé đang giữ hiện tại cộng lại với nhau thì là cả một số tiền khổng lồ. Đúng là nhà giàu biết chịu chơi.
"Ngày mai gặp lại nhé Emma." Tanaoki hạ kính xe vẫy tay chào con bé cùng cười đầy thân thiện sau đó thì rời đi.
"Cậu về cẩn thận!." Emma chào lại, con bé nhìn đống túi xách rồi thở dài, kiểu như xách một đống tiền trên tay vậy. Ngay lúc đó người anh trai của con bé cũng vừa từ chỗ làm lái xe về, thấy đứa em gái của mình vẫn cứ trơ mặt ở ngoài cỗng mà không chịu vào nhà, anh ta mặt nhăn nhó định trách mắng vì cô em gái đã đi chơi về trễ.
"Emma? Về nhà rồi sao không vào? Đống gì đây?." Shinichirou nhìn đống túi xách trên tay của Emma tỏ ra khó hiểu, con bé này có tiền tiêu vặt nhiều lắm hay sao mà mua nhiều đồ thế nhỉ?.
"A-Anh Shin...anh đánh em một cái coi thử đây là mơ hay thật đi." Emma nước mắt lưng tròng nhìn Shinichirou, dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh cũng đã nhéo một cái thật mạnh vào má của cô nàng.
Cái đau thấu trời xanh và Emma cũng biết đây chính là hiện thật, con bé đã được tặng những món đồ với cái giá trên trời, đã vậy...Emma...À, nói chung là con bé rất vui mừng khi được tặng một đống quà đó. Shinichirou dù không hiểu chuyện gì xảy ra cả, nhưng lúc nãy anh có lướt qua một chiếc xe sang trên đường về nhà.
Tung tăng xách đống đồ vào nhà, con bé đặt đại trên bàn sau đó thì nhảy lên giường nằm lăn quay la hét như thiếu nữ mới yêu. Cô nàng vui đến mức không để ý đến...crush của mình đang ở trong phòng khách nữa chứ.
Draken nhìn thấy Emma tung tăng xách đống đồ đi thẳng lên phòng mà không thèm cho bản thân một cái liếc, cậu ta thấy hơi lạ nhưng rồi cũng không để ý mấy là bao.
"Mấy đứa, hình như Emma có bạn trai à?." Shinichirou vừa vào nhà đã hỏi, anh thấy ở độ tuổi này với số tiền tiêu vặt hàng tháng mình cho như thế thì không có khả năng nào mà Emma lại có thể mua cả một đống đồ như thế được.
Nghe đến câu Crush của mình có bạn trai Draken nuốt miếng nước cũng không kịp liền phun vội ra ngoài. Bạn trai à? Gì chứ?.
"Em không biết...Ken-chin phải mày không?." Quả bóng chưa gì liền bị đá qua chỗ mình Draken lau miệng nhăn nhó mặt mày bảo: "Không phải tao, tao đã ngỏ lời đâu?.".
Lạ nhỉ? Lẽ nào là chủ nhân của chiếc xe vừa nãy ta?.
"Lẽ nào...là người vừa nãy?." Shinichirou nói trong vô thức, nhưng anh lại đâu ngờ câu nói đó liền đá động đến thằng em trai và cả thằng bạn của nó đang ngồi bên cạnh.
"Hắn ta chưa đi được bao xa đâu Ken-chin, mau đuổi theo." Mikey chạy ào ra xe khởi động máy, Draken cũng leo lên xe ngồi phía sau "Đi!!!."
1
Ngôi nhà nhỏ hôm nay có vẻ sôi động hơn hẳn rồi nhỉ?.
Trong khi đó, Tanaoki vừa về đến nhà.
"Mừng đã về Ojou-san." Vị quản gia nói