Còn không mau buông tôi ra cái tên này, anh bị điếc nên không nghe thấy con gái cưng của anh gọi hả.
- Cô cứ xem như Pha Lê mộng du đi, đừng quan tâm.
" Chậc chậc, con bé mà nghe được mấy lời này từ anh chắc buồn lắm chứ đùa. "
Pha Lê hắt xì.
- Nói một lần nữa, thả ra.
" Chết tiệt, nếu lần này anh ta không buông thì đừng trách tại sao cô ác. "
- Không.
Trần Bách Ngôn trả lời.
Bạch Âm trừng mắt nhìn hắn.
Được, là hắn tự chọn cái chết. Cô nghiến răng đạp mạnh lên mu bàn chân của Trần Bách Ngôn. Không dừng lại ở đó, Bạch Âm dồn sức dơ chân đá thẳng vào bụng hắn, cái thứ hai thì bị hắn giữ chặt lấy cổ chân. Quả nhiên, tên này không phải dạng dễ chơi gì. Trần Bách Ngôn một tay kéo mạnh chân cô, Bạch Âm mất thế té thêm một lần nữa nhưng lần này đau mông hơn lần trước. Nhìn thấy nụ cười nham hiểm trên gương mặt hắn, cô nuốt nước bọt có dự cảm không lành.
Trần Bách Ngôn không nói tiếng nào liền lôi chân cô đi không một chút thương tiếc. Bạch Âm rơi vào trạng thái bế tắc không biết phải làm cách nào để thoát khỏi sức nắm của hắn. Không bao lâu, Trần Bách Ngôn kéo cô đến trước một căn phòng ở dưới sảnh, vì cửa không khoá nên hắn rất dễ dàng vác cô lên vai sau đó vứt cô lên giường. Bạch Âm lăn lộn vài vòng rồi giả vờ đập mặt vào gối ngủ ngất xỉu. Trần Bách Ngôn thừa biết cô đang diễn kịch, hắn ta cởi bỏ áo choàng lông ném xuống sàn.
Trên cơ thể săn chắc của hắn chỉ còn lại chiếc quần nhỏ màu đen hình chữ nhật. Trần Bách Ngôn nằm xuống bên cạnh chống cằm spa toàn thân cho cô. Thân thể cô như có dòng điện chạy qua, à không là hàng ngàn con kiến nhột vô cùng. Bạch Âm cảm thấy khó thở không thể chịu được nữa liền ngóc đầu lên hít oxi. Trần Bách Ngôn đè lên trên cô, lật người cô lại đối diện với hắn. Bạch Âm bị hắn khống chế ở cả hai chân, nhưng hai tay thì được tự do.
" Anh xem thường tôi rồi đấy. "
- Hưm, chủ tịch Trần...
Bạch Âm vòng tay qua cổ hắn.
- Anh thích tư thế nào đây hử ?
- Thác nước ?
- Gói quà ?
- Hay là kiểu thiên thần tuyết ?
- Còn ếch nhảy thì sao hả chủ tịch ?
Cô kiếm chuyện hỏi để tăng thêm sự khiêu gợi.
- Chơi hết.
Hắn không từ chối.
- Ngài thật chịu chơi, đêm nay hơi mệt với tôi nha.
Bạch Âm giọng nói vô cùng ngọt ngào, nét cười si mê dâng cho hắn một nụ hôn cám dỗ. Trần Bách Ngôn không hoài nghi liền đáp lễ cô, hai người hôn môi nhau say đắm. Tay hắn lang thang khám phá nhiều chỗ trên khắp cơ thể quyến rũ như lữ khách sa mạc. Trần Bách Ngôn bắt đầu mở nút áo Bạch Âm, cô không ngăn cản. Thân thể cô dán chặt vào người hắn, tay không để yên mà sàm sỡ phần cơ bụng hấp dẫn kia.
Trần Bách Ngôn bị kích thích dục vọng nhanh chóng. Bạch Âm uốn dẻo người chẳng khác gì rắn, cô chủ động liếm lấy yết hầu hắn. Người ta thường khuyên không nên chạm vào " trái táo cổ " của con trai hay đàn ông. Vì đó là bộ phận nhạy cảm của phái mạnh. Việc sờ vào yết hầu cũng giống như sờ vào " cậu bé ". Hành động này sẽ lập tức sinh ra hormone testosterone làm kích thích sự ham muốn. Đồng thời, hàm lượng testosterone tiết ra nhiều sẽ làm cho đàn ông có cảm giác hưng phấn như khi đang quan hệ.
Vì vậy, trừ khi đang " mây mưa " nên hạn chế chạm vào bộ phận này để tránh gây khó xử cho cả đôi bên. Bạch Âm biết rõ điều đó, cô đang muốn Trần Bách Ngôn ***** *** hết sức có thể nên không ngại giở trò. Đúng như suy nghĩ của cô, hắn trở nên gấp gáp và hơi thở tràn đầy mùi tình dục. Bạch Âm thôi ngừng liếm, cô thì thào mê hoặc vào tai hắn. Trần Bách Ngôn mất kiềm chế, bản năng đàn ông trỗi dậy. Hắn muốn cô, hắn thật sự muốn quan hệ với người con gái khá quen thuộc này.
- Có muốn tôi phục vụ đêm nay cho chủ tịch không thế.
Bạch Âm nũng nịu.
- Muốn.
Trần Bách Ngôn lập tức trả lời.
- Ha, nằm mơ đi tên biến thái.
Vì mơ hồ nên hắn đã buông lỏng cảnh giác, cô chớp lấy thời cơ cười gian xảo