Anh Ngôn, anh nói cái gì vậy...em nghe không hiểu ?
Mộ Manh Manh ấm ức.
- Cô không hiểu hay cố tình không muốn hiểu, chuyện này tôi không quan tâm.
Trần Bách Ngôn vô cùng khó chịu trước dáng vẻ ngây thơ của cô ta.
Mộ Manh Manh đâu phải loại người phụ nữ yếu đuối.
Ả là đang chơi chiêu lạt mềm buột chặt hắn đây mà.
Thật sự, Trần Bách Ngôn và Mộ Manh Manh không có quan hệ gì cả.
Chỉ vì chuyện đó mà đã khiến cô ta lầm tưởng hắn yêu ả.
Hắn phải thẳng tay dẹp bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đó của Mộ Manh Manh.
Nếu không, mọi thứ sau này sợ sẽ phức tạp hơn.
- Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tôi chưa bao giờ có tình cảm nam nữ với cô.
Đây là lần cuối tôi cảnh cáo, đừng đến tìm tôi nữa.
- Không đâu, anh yêu em mà Ngôn.
Mộ Manh Manh đứng dậy xông tới ôm lấy hắn từ phía sau lưng.
- Khốn khiếp.
Bỏ ra.
- Không.
Em không bỏ.
Trần Bách Ngôn bị dị ứng cực kỳ thân thể cô ta.
Hắn bắt đầu cảm thấy buồn nôn, mùi nước hoa thì nồng nặc.
Đã vậy còn không biết phép tắc mà ăn diện đồ hở hang đến tập đoàn gặp hắn.
Trần Bách Ngôn rất ghét kiểu phụ nữ như Mộ Manh Manh.
Lúc nào cũng phiền phức không biết an phận.
Cô ta tưởng bản thân đáng giá để hắn chú ý hay sao.
Ả bảo hắn yêu cô, thật nực cười.
Đầu óc Mộ Manh Manh coi bộ không được bình thường.
- Anh giận em chuyện gì sao ? Mau nói cho em biết đi Ngôn, em sẽ
- Câm miệng.
Tôi cho phép cô gọi tên tôi thân mật như thế hả ? Cô nên biết rõ giới hạn của bản thân, không nên vượt quá nó.
Trần Bách Ngôn tháo gỡ được tay ả ra khỏi vòng eo mình, hắn nhắc nhở.
- Tại sao ? Anh quan tâm chăm sóc em như vậy, nhưng giờ anh lại tỏ thái độ chán ghét em.
Có phải, anh đã có người phụ nữ khác bên ngoài phải không ?
Mộ Manh Manh gương mặt đầy chất vấn.
- Cô nín cho tôi, cô nghĩ cô là ai ? Vợ tôi ? Cô có quyền kiểm soát cuộc sống riêng tư của tôi hả ? Cô có biết nhìn bộ dạng cô lúc này ngu ngốc đến cỡ nào không ? Đừng chọc tức tôi, hậu quả tôi không dám kể trước đâu.
Hắn ném mạnh cây bút máy thẳng vào mặt cô ta không may làm xước nhẹ một đường nhỏ.
- Anh...
Cô ta ôm một bên mặt bất ngờ trước hành động của Trần Bách Ngôn.
" Cốc ! "
" Cốc ! "
" Cốc ! "
- Thưa chủ tịch, cô Acacia đã đến rồi ạ.
Thư ký Han vui vẻ mở cửa thông báo.
Trần Bách Ngôn gật đầu ý bảo cho Bạch Âm vào.
Mộ Manh Manh nhìn hắn, Acacia là ai cơ chứ.
Cô ta đã từng nghe cái tên này ở trên kênh truyền hình nhưng chưa biết nhan sắc cô như thế nào.
Trần Bách Ngôn chỉnh tề trang phục, gương mặt điềm tĩnh lại.
Mộ Manh Manh siết chặt đôi bàn tay, cô ta rất muốn gặp người phụ nữ đó.
Thừa biết ả sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, hắn nhếch miệng cười khinh.
Mộ Manh Manh nghiến răng, nét cười kia của Trần Bách Ngôn có nghĩa gì.
- Xin lỗi, tôi đến trễ chủ tịch
- Em yêu, đáng lẽ em phải alo cho anh đến đón em chứ.
Lại đây, anh có thứ này muốn tặng em.
Bạch Âm toàn thân cứng đơ.
" Cái quái gì đang diễn ra vậy, anh ta bị ngáo hả.
Em yêu cái con khỉ gì ở đây, nghe mà nổi da gà da vịt luôn đó má.
"
Trần Bách Ngôn thấy cô đứng yên tại chỗ như bức tượng không nhúc nhích.
Hắn chủ động đi đến vòng tay qua eo cô.
- Em ngơ quá, đứng mỏi chân lắm.
- Chết tiệt, anh đang làm trò gì đây tên đàn ông xấu xa.
Bạch Âm nói nhỏ tiếng đẩy hắn.
- Cô phối hợp với tôi một chút đi.
Thành công, tôi sẽ thưởng.
Trần Bách Ngôn thì thầm tai cô.
Bạch Âm giật giật khóe môi.
À, thì ra là như vậy.
Cô ngước nhìn Mộ Manh Manh đang tức tím mặt đối diện.
Đây là tình nhân của hắn chắc luôn.
Trường hợp này cô cũng không thấy ngạc nhiên.
Xem trên phim ảnh nhiều rồi, Trần Bách Ngôn muốn cô giúp hắn chứ gì.
Được thôi, người ta thành thật nhờ mình hỗ trợ thì cô cũng không nỡ từ chối đâu nha.
Dù sao, cô đã đến muộn giờ đành phụ hắn một tay cho huề.
Mộ Manh Manh ngứa mắt, Trần Bách Ngôn và Bạch Âm trao nhau những cử chỉ thân mật.
" Chụt "
Bạch Âm hôn má hắn.
- Trời ơi anh yêu em
" Đệch, nói gì bây giờ.
"
- Anh sao hả cưng ?
Trần Bách Ngôn nhéo má cô.
" Cmn, sến súa nghẹn họng mình rồi.
"
- Anh à, nghe nói cuối tuần