- Trần Bách Ngôn, mau buông cô ấy ra tên khốn.
Cố Duật Thành thực sự phát điên hắn giật lấy Bạch Âm còn thẳng tay đấm Trần Bách Ngôn một cái mạnh.
Hắn vốn dĩ tinh thần không được tỉnh táo nên khi bị Cố Duật Thành đánh thân thể liền chao đảo ngã xuống sàn.
Khoé miệng Trần Bách Ngôn hơi đau, hắn chống một tay gương mặt u ám nhìn Cố Duật Thành.
Bầu không khí bắt đầu trở nên khó thở khiến Bạch Âm cảm thấy lo lắng.
Trần Bách Ngôn không dự định trả đòn, hắn đột nhiên bật cười thành tiếng.
Cố Duật Thành đáy mắt lạnh lẽo trong lòng nâng cao cảnh giác.
- Tình cũ, cũng chỉ là thứ đồ bỏ đi.
Có quyền chen ngang vào cuộc sống người phụ nữ của tôi? Thật nực cười! Cố Duật Thành cậu nên biết điều mà tránh xa cô ấy còn không đừng trách tôi xuống tay ác.
- Ngài nghĩ bản thân mình tốt hơn tôi sao chủ tịch Trần? Người phụ nữ của ngài? Chậc, nói nghe buồn nôn đến tận họng.
Bạch Âm có tự nguyện ở bên cạnh ngài không?
- Không quan trọng là tự nguyện hay không, dù sao chúng tôi đâu phải lần đầu tiên quan hệ.
Tôi không dám thừa nhận mình là người tốt nhưng tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy như cậu.
Trần Bách Ngôn đắc ý.
- Thừa nhận Bạch Âm từng đau lòng vì tôi, có trách thì trách thằng này quá ngu ngốc không sớm hiểu được tình yêu nên mới xem thường nó.
Cố Duật Thành đã hối hận lắm rồi.
Đánh mất đi người con gái yêu mình hơn cả cuộc sống cô ấy.
Hắn không thể nào tha thứ cho bản thân hiện tại.
Tại sao? Tại sao hắn không nhận ra sớm hơn cơ chứ? Đến khi Bạch Âm rớt xuống dòng suối tuyệt vọng, bắt đầu chán ghét hắn thì đã muộn màng không cách nào cứu vớt.
Hắn dần dần sợ thứ cảm giác cô đơn đến xót lòng, cô đơn giữa đường phố, cô đơn giữa đời thường, cô đơn giữa những nỗi đau.
Sợ cái cảm giác chênh vênh khi không có ai bên cạnh.
Hắn căm hận hắn, ăn năn đến chết chắc gì được bao dung.
- Nếu vậy, cậu hãy chúc phúc Bạch Âm đến bên tôi.
Đàn ông nhẫn tâm, cậu không đáng hưởng hạnh phúc.
Cô ấy để tôi chăm sóc, trân trọng và bảo vệ.
Trần Bách Ngôn cố tình xoáy sâu vào điểm đen của Cố Duật Thành.
- Bạch Âm, anh biết mình sai.
Anh không cầu xin em rủ lòng thương xót hạng người cặn bã như anh.
Cũng không hy vọng em có thể yêu lại anh.
Anh chỉ đơn giản muốn, làm một người bạn bình thường uống trà trò chuyện với em.
Hắn nắm tay cô mà nói.
- Tôi hỏi anh, trời mưa hôm đó anh chịu ướt để nhường lại dù cho tôi là thật lòng bản thân anh muốn thế phải không?
Bạch Âm cuối cùng cũng lên tiếng.
- Đúng vậy, chứng kiến em một mình đứng đợi người nhà đến đón mãi mà không thấy nên anh đã chủ động tặng em cây dù.
Đáng tiếc là không mời em lên xe về chung.
Nếu em không tin anh...
Cố Duật Thành gật đầu trả lời.
- Tôi tin.
Xem ra vẫn là anh quan tâm tôi nhất trong quảng thời gian đi học.
Mặc dù là giả vờ nhưng tôi rất vui khi bây giờ nhớ lại.
Ít nhiều còn có anh xem tôi tồn tại chứ không giống bọn họ.
Bị mọi người xung quanh ghẻ lạnh xa lánh.
Một thân một mình làm bạn với bản thân.
Mỗi ngày đến trường chẳng mấy bình yên nhưng còn đỡ hơn khi ở nhà.
Không ai để ý Bạch Âm ngoài Cố Duật Thành.
Mãi khi trưởng thành, cô đã từng không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Cuộc sống của cô không để hắn chen chân vào nữa.
Cố Duật Thành là điều cấm kị trong thế giới cô.
Nhưng đôi lúc tịnh tâm suy nghĩ lại chỉ có hắn là người hiểu cô rõ.
Bạch Âm thích cái gì hắn liền ghi nhớ, không thích cái gì hắn ghi sổ để tránh né.
Bạn học nào bắt nạt cô, hắn không ngại giúp cô xử lí.
Có lần ăn uống không may bị dị ứng hắn lo lắng đến mức phải xin nghỉ học năn nỉ gia đình để hắn đến bệnh viện chăm cô.
Tập thể dục thường xuyên ngất xỉu hắn lập tức viết đơn đề nghị nhà trường miễn môn cho cô.
Cô học không giỏi môn toán hắn luôn sẵn sàng giành thời gian kèm cô mỗi ngày.
Hắn không biết chạy xe đạp nhưng vì một câu " Anh tập em chạy xe đạp có được không? " của cô mà tốn công tập chạy xe đạp.
Trong khi cô đâu biết hắn không thích xe đạp đâu.
Những kỷ niệm đó Bạch Âm muốn quên cũng không được.
Ngay cả Bạch Dạ ba ruột còn không nhớ sở thích của cô.
Cố Duật Thành thay thế vị trí ông ta trong tim cô khi nào không biết.
Ngoài mẹ, Bạch Tuyết và dì An ra hắn là người đàn ông duy nhất để tâm đ ến cô.
Nhưng rồi, tất cả mọi chuyện hắn làm đều diễn kịch.
Cải trang thành một nam sinh nghèo vượt khó thử lòng cô.
Chiếm được tình yêu của cô mọi chuyện thành công đến phút chót lộ bản chất thật.
Cố Duật Thành là cá cược với bạn bè cùng nhau chơi đùa Bạch Âm.
- Tôi không hối tiếc khi quyết định thích anh.
Mù quáng về tình yêu nên mới ngộ ra cái ngu.
Xem như nó là một bài học đáng nhớ để hoàn thiện bản thân.
Nói cảm ơn anh thì có chút khó khăn.
Bạch Âm rút tay mình lại.
- Chúng ta làm bạn cũng không được sao?
Cố Duật Thành nội tâm buồn bã.
- Tất nhiên.
Quá khứ đã qua, cậu vụt mất cơ hội yêu cô ấy.
Tha thứ cho người từng khiến