Phu nhân, người tỉnh rồi.
Tần Chỉ Lam mở mắt nhìn xung quanh căn phòng ngủ, không thấy bóng dáng của Mạc Khương đâu.
Bà từ từ ngồi dậy, thấy thế người hầu vội vàng đỡ lấy.
- Bạch...Bạch Âm, ta muốn gặp con bé.
- Dạ, hai vị tiểu thư đang chuẩn bị đi ra ngoài ạ.
Phu nhân cứ nghỉ ngơi cho khỏe được không ? Khi nào hai người họ về con sẽ chuyển lời.
- Không được, mau nhanh chóng gọi Bạch Âm lên đây.
Mạc Khương đứng ở bên ngoài quan sát qua khe hở của cánh cửa.
Ông không dám đối diện với Tần Chỉ Lam.
Chuyện này lớn như vậy, thật không dễ dàng gì tha thứ.
Mạc Khương chỉ biết trông chờ vào thời gian, chỉ có nó mới giúp ông vùi lấp được những gì đang và đã xảy ra.
Nhìn Tần Chỉ Lam đau lòng bao nhiêu thì bản thân càng tự trách bấy nhiêu.
Nhưng phải làm sao, Mạc Khương không nhẫn tâm thấy Ninh Khiết Lam tuyệt vọng.
Bạch Âm chính là ánh sáng của bà ấy vào thời điểm khó khăn đấy.
Nếu không, linh hồn Ninh Khiết Lam phải chào tạm biệt thế giới này mất.
Ông thừa biết rõ chính mình nặng tình, còn lưu luyến những kỷ niệm đẹp với người từng rất yêu.
Mạc Khương hy vọng kiếp sau Ninh Khiết Lam sẽ sống hạnh phúc và bình yên.
Người phụ nữ lương thiện luôn gặp những điều tốt đẹp không phải sao.
- Ba, không định vào bên trong xin mẹ tha lỗi ?
Mạc Thiệu Khiêm không biết xuất hiện khi nào đứng bên cạnh ông vỗ vai.
- Mẹ con cần một khoảng không gian để quen dần sự thật.
Tạm thời, ba nên tránh mặt bà ấy thì hơn.
Ông thở dài.
- Con tin mẹ nhất định sẽ bỏ qua cho ba.
Hoàn cảnh của Ninh phu nhân thật đáng thương.
Bà ấy cần động lực để tiếp tục và cố gắng sống.
Việc làm của ba đáng trách nhưng cũng không đáng ghi hận.
Mạc Khương nghe được những lời an ủi từ con trai.
Tâm tình ông không đến mức quá tệ.
Chỉ là, sợ Tần Chỉ Lam cứ ôm mãi mà không quên.
- Con vào nói chuyện với mẹ, rồi mọi thứ ổn thôi.
Mạc Thiệu Khiêm vừa kết thúc lời liền bước chân đi vào phòng.
...
Trần Bách Ngôn kết thúc cuộc họp muộn so với dự tính ban đầu.
Hắn mệt mỏi không muốn ăn cơm trưa.
Theo lời của Cung Từ Ân tìm đến nơi mà Tiểu Quân nhất quyết không chịu rời.
Trên đường đi, Trần Bách Ngôn tự đặt ra câu hỏi nhưng không trả lời được.
Tại sao thằng bé một mực đòi ở lại căn phòng đặc biệt đó.
Hắn rõ ràng đâu giấu kho báu hay thứ gì quý giá cơ chứ.
Mất khoảng mười phút, hắn dừng trước địa điểm dơ tay gõ cửa thử.
" Cốc ! "
" Cốc ! "
" Cốc ! "
Âm thanh cứ vang nhưng không thấy động tĩnh.
- Này, nhóc con...
Bỗng, sắc mặt Trần Bách Ngôn trở nên tái nhợt.
Hắn một tay ôm bụng dựa lưng vào thành cửa.
- Chết tiệt ! Lại tái phát.
Mồ hồi bắt đầu đổ đầy trán, đôi lông mày nhăn lại thể hiện sự đau đớn do dạ dày ngay nên.
Trần Bách Ngôn thừa biết bản thân mắc bệnh nhưng vẫn cứ cứng đầu.
Hắn thường hay bỏ bữa quan trọng, ăn đồ qua loa cho có.
Mỗi lần như thế đều uống thuốc cứu giúp.
Trần Bách Ngôn tìm lục hai bên túi áo vest mà không thấy thuốc.
Bình thường hắn luôn mang theo người, sao hôm nay đãng trí lại không.
- Xui thế cmn.
Hắn chửi tục, vẫn còn sức để rặn chữ.
Nhân viên nghỉ ngơi, không ai qua lại khu này.
Trần Bách Ngôn đứng không nổi liền ngồi bệp xuống.
Hắn chỉ biết nghiến răng chịu đựng, ngay cả điện thoại cầm cũng bị rớt.
Hắn cảm thấy, đau hơn mấy lần trước thì phải.
Một lúc sau,
" Két "
Tiểu Quân mở cửa, thấy được cảnh trước mắt lập tức hốt hoảng.
- Chú, chú bị sao thế ?
Thằng bé kéo cổ áo Trần Bách Ngôn đang ngất.
- May quá chú ta còn thở.
Tình huống hiện tại là lần đầu tiên nhóc gặp.
Tiểu Quân rất ghét bị làm phiền nên mỗi lần nghe tiếng gõ đều không quan tâm.
Nếu không đói bụng thì có lẽ thằng bé không định mở cửa.
Bây giờ, nhóc không biết làm gì để cứu Trần Bách Ngôn nữa.
Cơ thể nhỏ bé đứa trẻ làm sao vác được một người đàn ông trưởng thành.
Tiểu Quân nhanh trí tìm kiếm điện thoại của hắn rồi vào danh bạ nhấn chọn đại một dãy số.
Đầu dây bên kia kết nối ngay tức khắc, giọng nói quen thuộc mang chút ngọt ngào khiến nhóc đơ người.
" Trùng hợp, tôi tính gọi cho anh.
"
-...
" Alo, Trần Bách Ngôn anh có nghe tôi nói không.
"
-...
" Anh mà không lên