Edit by Kiera
Lưu Manh cũng không phải là lưu manh, nhưng mọi người đều kêu hắn như vậy, hắn liền trở thành Lưu Manh.
Nhà hắn nghèo, cha mẹ đều đi làm ở nơi khác nên chỉ có bà nội một mình chăm sóc hắn. Bà nội tuổi cũng đã lớn, mỗi ngày chỉ lo việc ăn uống của hắn, cũng không có sức lực để giám sát việc học của hắn, cả ngày chỉ đều nói chuyện với hủ tro cốt của bạn già.
Lưu Manh bị giáo viên vài lần chỉ vào mũi mắng "Có cha mẹ sinh, không có cha mẹ nuôi" về sau cũng không muốn học nữa. Đọc sách cũng vô dụng, con mọt sách dù sao cũng sẽ bị người khác ghét bỏ, hắn rất kinh thường tên bốn mắt trong lớp mình. Rõ ràng ăn mặc quần áo xộc xệch luộm thuộm, đã thế còn mang theo cặp mắt kính dày cộm, có một lần hắn giấu cặp mắt kính kia đi, giờ nghỉ trưa tên bốn mắt đó không tìm thấy mắt kính cho nên cậu ta không thể phân biệt được giáo viên trước mặt là giáo viên toán hay ngữ văn. Nhưng một lúc sau thì hắn liền bị bắt được bởi vì trong lớp chỉ có hắn cười to nhất.
Sau đó thì hắn trốn học đi lang thang tới bãi đất trống cạnh trường. Vừa khéo thấy được, mội vài nam sinh cao lớn đang vòng thành vòng tròn bắt nạt ai đó. Hắn nấp ở sau gốc cây nhìn một chút, thì ra là đang bắt nạt Người Câm trong thôn kia.
Người Câm từ nhỏ chính là người câm, cùng như hắn, trong nhà cũng chỉ có một mình ông nội, cha mẹ Người Câm đã đi đâu đó hoặc là đã chết rồi, người trong thôn cũng không ai biết.
Người Câm lớn lên rất đẹp nhưng đáng tiếc là Người Câm không nói được.
Cho nên khi Lưu Manh vì cứu cô mà bị mấy kẻ nam sinh cao lớn kia đánh đến vỡ đầu chảy máu, Người Câm cũng chỉ biết khóc lóc, từ trong cổ họng mà phát ra những tiếng vang kỳ quái. Nhưng Lưu Manh biết rằng cô ấy đang quan tâm tới mình, tuy rằng trên người vô cùng đau đớn nhưng hắn vẫn cố gắng mở đôi mắt bị dính máu ra, nhỏ giọng nói với cô: "Tôi không sao cả."
Người Câm dùng tay che lại miệng vết thương đang chảy máu kia.
Lưu Manh đang nghĩ mùi vị trên người Người Câm này thật thơm nghe, hiện tại hắn choáng váng giống như là đang bước trên mây vậy.
_____
6 năm sau, ông nội của Người Câm qua đời.
Người Câm làm việc ở trong một tiệm may vá ở trong thôn, bà chủ của tiệm may vá tuy rằng không thích Người Câm này lắm nhưng bởi vì cô khéo tay nên vẫn để cô ở lại. Bà chủ cảm thấy rất phiền bởi vì ngày nào bà cũng phải giúp Người Câm đuổi mấy kẻ đàn ông cà lơ phất phơ không học vấn không nghề nghiệp kia đi.
Trong thôn có rất nhiều chàng trai muốn cưới cô, mặc dù cô là người câm nhưng cô lại lớn lên xinh đẹp, lẻ loi hiu quạnh chọc người yêu thương.
Bà chủ hỏi cô: "Cả đời này cô sẽ không kết hôn sao?"
Người Câm lắc đầu, sử dụng thủ ngữ[1].
[1]: Ngôn ngữ kí hiệu
Bà chủ không kiên nhẫn mà xua tay: "Đừng làm vậy, tôi nhìn cũng không hiểu. Mặc kệ cô có gả chồng hay không, xâu kim tốt cho tôi."
Trên mặt Người Câm nở nụ cười, gật đầu, động tác trên tay càng thêm tinh tế.
_______
Mấy năm trước, Lưu Manh đi tới nơi khác tìm cha mẹ. Tới được nơi rồi, sau đó nhìn thấy cha mẹ, hắn mới biết được cha mẹ ở bên ngoài nợ nần rất nhiều, không phải là không chịu về quê mà là sợ nếu chủ nợ tìm được quê quán thì bà nội cùng Lưu Manh sẽ không có con đường sống.
Lưu Manh liền đi nơi khác tìm được công việc để trả nợ cùng với cha mẹ.
Vậy mà đã sáu năm trôi qua. Tiền đã trả một nửa, còn một nửa vẫn còn chưa trả xong. Cha mẹ luôn bảo Lưu Manh đi tìm bạn bè sống gần đó chơi cùng. Lưu Manh lớn lên đẹp trai, nhiều phụ nữ sống gần đó đều muốn cặp kè với hắn nhưng hắn đều không nói lời nào, toàn bị từ chối.
Cha mẹ sợ rằng hắn là người đồng tính.
Lưu Manh cười một tiếng, nói: "Con có thích một cô gái ở dưới quê." Suy nghĩ trong đầu chính là Người Câm, cô gái xinh đẹp nhất trong thôn.
Sáu năm nay, lúc nào hắn cũng nghĩ đến cô.
______
Bà chủ ngồi cắn hạt dưa ở cửa tiệm chỉ về hướng đông hỏi Người Câm đang khâu đồ: "Cô biết không? Bà nội Trần mấy hôm trước vừa mới qua đời, bà ấy tuổi lớn rồi đã thế còn không có ai ở bên nên chịu đựng không nổi liền đi cùng bạn già rồi."
Người Câm ngừng máy khâu, đôi mắt tròn xoe ẩm ướt nhìn chằm chằm bà chủ cùng vẻ nghi hoặc dưới đáy mắt.
"Chính là tên lưu manh kia, tên lưu manh không học tiểu học của nhà bọn họ."
Người Câm liền lập tức từ trên ghế đứng dậy, cởi bỏ tạp dề trên người mình, sốt ruột mà dùng tay ký hiệu với bà chủ.
"Tôi nhìn không hiểu!"
"Cô muốn đi đúng không?" Bà chủ hỏi.
Người Câm sốt ruột gật đầu.
"Vậy hôm nay không tính ngày làm việc của cô đấy." Bà chủ tính toán chi li không buông tha bất luận cơ hội gì để áp bức cô.
Người Câm lại gật đầu.
Bà chủ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Người Câm đang vội vàng rời đi, phi hai tiếng trong không khí, đầu lưỡi bởi vì cắn quá nhiều hạt dưa nên có chút khô: "Nhiều chàng trai như vậy đều không chịu đồng ý, hoá ra là muốn ở cùng với tên lưu manh kia."
Cô cũng không biết tại sao bản thân lại lo lắng như vậy, chỉ là muốn tới nhà bọn họ nhìn một chút. Nhìn thấy bà của hắn, chắc có lẽ có thể thấy được mặt của hắn.
Đột nhiên đang chạy thì trời đổ mưa, cô liền bị mưa xối hết toàn thân.
Sau khi đến được cửa nhà của hắn thì toàn bộ quần áo trên người ướt không còn một cái gì.
Mưa vẫn còn rơi, những hạt mưa to đánh vào người cô làm cô rất đau.
Nghe được trong nhà có tiếng động, cô vui sướng một chút đang định gõ cửa thì bỗng nhiên lại sợ hãi.
Đứng trước cửa do dự nửa ngày, cô cảm thấy mình đúng là một đứa ngốc,
Sau đó cửa đột nhiên được ai đó ở trong đẩy ra.
Sau khi Lưu Manh nhìn thấy cô thì khiếp sợ đến nói không nên lời.
Toàn thân cô đều ướt đẫm, quần áo trên cũng bị ướt mà dính lên trên người. Sợi tóc cũng dính ở trên mặt, nơi nào cũng đều chật vật nhưng gương mặt kia vẫn đẹp đến mức làm người ta mê muội.
Xuất thủy phù dung.[2]
[2]: Dịch nghĩa là đoá hoa sen vừa mới hé nở. Ngụ ý miêu tả người con gái xinh đẹp yêu kiều.
Bỗng nhiên trong đầu Lưu Manh xuất hiện câu thành ngữ này. Nếu như giáo viên hồi tiểu học biết hắn còn có thể nhớ rõ câu thành ngữ này, phỏng chừng sẽ vui vẻ đến khen hắn vài câu.
"Sao cô lại tới đây?" Lưu Manh hỏi cô.
Người Câm không thể nói nhưng cũng không dùng thủ ngữ, chỉ là đứng ở đó nhìn hắn.
Sáu năm không gặp, hắn thay đổi rất nhiều. Cởi bỏ đi tính cách trẻ con mà thêm vào vài phần khí chất trưởng thành. So với lúc trước còn cao hơn rất nhiều, cơ thể cũng chắc khoẻ hơn.
Nhưng hắn vẫn là người hùng trong trí nhớ của cô bởi vì cứu cô mà bị đánh đến vỡ đầu chảy máu.
Lưu Manh thấy cô bị mưa tạt, đau lòng không thôi, mở cửa cho cô đi vào.
Người Câm cúi đầu vào nhà.
Nhà hắn thật yên tĩnh, một chút tiếng người cũng đều không có, chỉ có ngọn đèn dầu trong đại sảnh đang lặng lẽ cháy.
Lưu Manh kéo ghế dựa lại để cô ngồi, sau đó bản thân cũng ngồi xuống.
"Cô tới tìm tôi sao?"
Người Câm gật đầu lại lắc đầu. Cô không biết hắn ở đây, cô chỉ là nghe nói bà nội hắn vừa qua đời nên muốn đến nhìn xem.
"Cô gật đầu lại lắc đầu là ý gì?" Lưu Manh cười một chút, liếm liếm hàm răng của mình.
Người Câm lại gấp đến dùng thủ ngữ nhưng được nửa chừng, cô lại cảm thấy bản thân thật ngốc, hắn căn bản không hiểu cách dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Cô dừng lại.
Lưu Manh nói: "Tiếp tục đi, cô tới nhìn bà nội của tôi sao?"
Người Câm ngây ngẩn cả người: 【 Anh hiểu ngôn ngữ của người câm điếc sao? 】
Lưu Manh có chút thẹn thùng, sờ sờ đầu mình: "Sáu năm qua tôi ở nơi khác không có chuyện gì làm nên học một chút."
Thật ra hắn đã đi học ở trường dành cho người khuyết tật, học phí hết hai tháng lương của hắn.
Người Câm đỏ mặt, ngơ ngẩn mà nhìn hắn. Nước trong khoé mắt dường như sắp rơi xuống.
Tại sao lại khóc?
Bởi vì sau khi ông nội chết thì không có ai trong thôn này có thể giao tiếp với cô được. Không có ai biết ngôn ngữ của người câm điếc, cô chỉ có thể diễn dạt ý của mình bằng cách gật đầu và lắc đầu. Không ai hiểu cô, cũng không ai để ý đến cô.
Lưu Manh thấy nước mắt của cô, sốt ruột mà xoay quanh. Đưa giấy cho cô, cô lại không chịu tiếp nên chỉ có thể tự mình lau..
Làn da dưới tay mềm mại lạnh lẽo, hắn chỉ chạm vào một chút liền không dám đụng vào nữa.
"Khóc cái gì, ở trước mặt tôi đừng khóc." Sáu năm trước hắn đã tự hứa với lòng mình rằng hắn sẽ không lại làm cô rơi nước mắt nữa.
Người Câm không tiếng động mà rớt nước mắt, cô nhẹ nhàng cầm tay hắn, sau đó lại nắm chặt.
Mặt Lưu Manh bắt đầu nóng lên.
Để cô cầm trong chốc lát, sau đó hắn nhìn chằm chằm cô hỏi: "Em có đàn ông không?" Hắn đương nhiên biết cô không có, nếu như cô có sao có thể lại đây tìm hắn, nhưng chỉ là hắn muốn hỏi một chút.
Cho cô biết mình có ý gì.
Người Câm lắc đầu, hai mắt ngập tràn nước làm Lưu Manh nhìn đến miệng lưỡi đều khô.
Hắn cầm ngược lấy tay cô, bàn tay to bao vây lấy bàn tay