Edit by Kiera
Bước ngoặt là vào buổi chiều hôm đó.
Trời không nắng, mặt trời cũng đã biến mất.
Loại thời tiết âm trầm này thích hợp để ngủ nhất, nên Triệu Đình Ân liền ngủ một mạch tới giữa trưa. Lúc xuống lầu ăn cơm trưa, Trần Đồng còn không có ở đó nữa, lúc sau hỏi mẹ hắn mới biết được hắn đã hẹn bạn của mình đi ra ngoài chơi.
Triệu Đình Ân đang ăn cơm gật đầu.
Ăn đến một nửa, mẹ Trần Đồng nhận được điện thoại của hắn: "Buổi chiều mẹ muốn đi ra ngoài...... 《 Người máy》 phải không? Để mẹ xem có thời gian đi không đã."
Bà lại ừm ừm hai tiếng rồi cúp điện thoại.
Khi chiếc thìa sứ đụng đến nét thứ tư trên thành bát, Triệu Đình Ân không nhịn được, cô hỏi mẹ Trần Đồng: "Dì à, có chuyện gì vậy?
"Trần Đồng nói có một bộ truyện tranh muốn dì giúp thằng bé mượn từ tiệm sách."
"Tiệm sách sao? Buổi chiều con vừa lúc cũng muốn đi xem sách. Con có thể mượn giúp ạ." Triệu Đình Ân tạm thời lên kế hoạch buổi chiều đi tiệm sách.
"Đúng lúc thế! Vậy con giúp nó mượn nhé, buổi chiều dì phải đi ra ngoài nên sợ lúc trở về tiệm sách đã đóng cửa rồi." Mẹ Trần vui vẻ nói.
Triệu Đình Ân đồng ý.
Từ tủ quần áo chọn một bộ váy màu trắng mặc vào, sau khi cô nhớ kỹ cuốn truyện tranh mà hắn muốn xem là《 Người máy 》rồi liền ra khỏi cửa.
Tiệm sách cũng không quá xa biệt thự của bọn họ.
Hiệu sách có quy mô không nhỏ, phân thành mười mấy khu, sau một hồi cô mới tìm được cuốn truyện tranh mà hắn muốn, cấm lấy hai quyển mới nhất.
Đi ra tiệm sách thì đột nhiên bên ngoài có mưa.
Mưa to tầm tã, nước mưa đánh vào mái hiên bằng sắt nhô ra, âm thanh vừa chói tai vừa nặng nề khiến Triệu Đình Ân nghe được cảm thấy toàn thân đều đau.
Nhìn chằm chằm vào bầu trời xám xịt kia một lúc, cân nhắc xem có nên dầm mưa đi về hay là vẫn chờ một lát nữa.
Nhưng mà có người đã giúp cô quyết định.
Một nam sinh trạc tuổi cô.
Đẩy một cây dù lại đây.
Vóc dáng cậu khá cao, ngũ quan cũng rất sạch sẽ, khóe miệng mỉm cười: "Không có dù sao? Này cho cậu đấy."
Triệu Đình Ân theo bản năng lui về sau một bước.
Cô vẫn mang theo thói quen từ đời trước, không thích nói chuyện với người xa lạ, bởi vì cô sẽ cảm thấy sợ hãi và hụt hẫng. Cố gắng lộ ra một nụ cười rồi lắc đầu. Chàng trai kia vẫn mỉm cười, rõ ràng là vẫn còn muốn nói chuyện với cô.
Cô nắm chặt bao nilon trong tay, kiểm tra một lần nữa túi đã được cột chặt chưa, sau khi chắc chắn rằng nước mưa sẽ không rơi vào, cô mới bước một chân vào trong màn mưa.
Làn váy màu trắng không thể phồng nữa, bị nước mưa đánh xẹp.
Cô ôm chặt lấy món đồ trong lòng ngực, vẫn luôn vội vàng chạy.
Mưa càng lúc càng lớn, lúc cô đến được cửa biệt thự thì toàn thân đều ướt đẫm hết.
Khi đứng ở cửa, cô bỗng nhiên nhớ lại kí ức đời trước, cũng là dạng thời tiết như thế này, cô dầm mưa đi gặp hắn.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót.
Cửa đột nhiên bị ai đó từ bên trong mở ra.
Trần Đồng đứng ở nơi đó, nhìn thấy cô giống như là nhìn thấy sự vô lí hoang đường.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhưng tay đã buông lỏng ra, nhanh chóng mở cửa cho cô vào.
Mưa lất phất bay vào khiến trên mặt Trần Đồng dính một chút bọt nước.
Làn váy của Triệu Đình Ân bị mưa xối đến dày nặng vô tình cọ qua chân hắn, vừa ướt vừa nặng.
Trái tim hắn cũng vậy, khó hiểu mà vừa ướt lại vừa nặng.
Cô lấy thứ được ôm trong ngực ra, mở túi nilon dính dầy bọt nước, bên trong là mấy quyển truyện tranh vẫn còn khô ráo, một chút cũng không hề ướt.
Nước mưa trên làn váy vẫn còn nhỏ giọt, rơi xuống trên thảm đỏ. Cô tuy vô cùng chật vật nhưng khuôn mặt lại vẫn sạch sẽ mỹ lệ.
Cô đưa hai quyển truyện tranh cho hắn: " Dì không rảnh, nên em nhân tiện mượn giúp anh."
Trần Đồng cầm lấy hai cuốn truyện tranh mới tinh kia, trầm ngâm một lát, lặp lại một lần: "Nhân tiện