Edit by Kiera
Bố mẹ hai bên sau khi ăn xong thì lôi kéo bọn họ đi tản bộ trên bờ biển để tiêu thức ăn.
Khi Trần Đồng đi, Triệu Đình Ân ở sau lưng liền đuổi kịp.
Bố mẹ hai người đi ở phía trước, còn Trần Đồng cùng Triệu Đình Ân đi theo sau.
Để chân trần chìm vào hạt cát tinh mịn lại mềm như bông trên bờ cát, Triệu Đình Ân nhìn bóng dáng Trần Đồng phía trước, gió thổi bay tà áo sơ mi của hắn, cô nhìn chằm chằm vào đuôi áo, cùng bên tai là tiếng sóng biển nhấp nhô, lặp lại liên hồi nghe hoài không chán.
Đương nhiên, cũng nhìn không hề chán.
Bỗng nhiên cô lại cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt, hắn sống rất tốt, tuỳ tiện mà sống một cuộc sống tuyệt vời. Hắn xuất sắc, thành tích ưu tú, gia đình giàu có mỹ mãn, mọi mặt đều hơn hẳn kiếp trước.
Thật may mắn khi hắn không có hồi ức đời trước.
Gian khổ bi thảm thống khổ đủ loại, cô đều không muốn hắn phải trải qua một lần nữa.
Nhưng cô, lại mong đợi hắn có thể nhớ lại một chút gì đó.
Nhớ lại cô, nhớ lại tình yêu mãnh liệt nóng bỏng của bọn họ.
Quên đi, không nhớ rõ cũng được, chỉ cần cô nhớ rõ là được rồi.
Cô sẽ luôn đợi, đợi cho đến ngày mà hắn cũng yêu mình.
______
Sau khi Trần Đồng đi được một đoạn, thì phát hiện phía sau không có động tĩnh gì.
Quay đầu lại nhìn xem thì lại phát hiện Triệu Đình Ân đang nói chuyện phiếm với ngừoi nào đó ở phía sau.
Là một chàng trai.
Vóc dáng rất cao, vẻ mặt kinh hỉ nói chuyện với Triệu Đình Ân.
Triệu Đình Ân đưa lưng về phía Trần Đồng nên hắn không nhìn thấy được vẻ mặt của cô.
Hắn ngừng tại chỗ đợi trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy bản thân thật kỳ quái, chờ cô làm cái gì chứ?
Đi được hai bước rồi nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại.
Vẫn còn ở đó nói chuyện.
Chàng trai kia nói gì đó, còn Triệu Đình Ân vẫn không ngừng gật đầu, thi thoảng sẽ nở ra nụ cười bên sườn mặt.
"Bị đến gần vui vẻ như vậy sao?" Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, rồi bỏ đi.
Ở giữa đường có quá nhiều vỏ sò cũng sỏi cát cản đường.
Hắn đá chúng nó trở về với biển.
Nhưng sau đó, sóng triều dâng lên đẩy chúng trở lại, đưa đến bên chân hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt lên một cái vỏ sò đẹp nhất, suy nghĩ trong chốc lát, bỏ vào trong túi.
______
Triệu Đình Ân không biết tại sao lại thế này, dường như Trần Đồng lại cách xa cô nữa rồi.
Những cái gai nhọn trên người hắn lại dựng thẳng đâm vào cô.
Sau khi tản bộ trên bờ cát, hắn đã cố tình lảng tránh cô.
Lúc ăn cơm cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, đến khi đụng trúng ở cửa WC lầu ba, hắn vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, đến cái ánh mắt cũng không chịu nhìn đến cô
Hôm nay, thời tiết thật nóng.
Cô lấy lon nước soda từ trong tủ lạnh ra uống, còn Trần Đồng ngồi ở trên sô pha xem TV, trước mặt là một ly trà ô Long mật đào.
Trần Đồng vừa nhìn thấy cô ngồi xuống, liền đứng lên.
Triệu Đình Ân không nhịn được, thuận thế bắt lấy cổ tay của hắn.
Ngón tay trắng nõn giữ chặt da thịt của hắn, Trần Đồng cúi đầu xuốn thì nhìn thấy được đôi mắt ngấn nước của cô, uỷ khuất cùng khổ sở dường như đi theo nước mắt mà chảy xuống.
Trần Đồng biết cô khổ sở.
Chỉ là hắn cũng không vui, cực kỳ không vui.
Hắn biết rõ bản thân tại sao lại không vui, bởi vì cô rõ ràng luôn miệng nói thích mình, nhưng lại có thể nói chuyện vui vẻ hăng say với những chàng trai khác.
Hắn cảm thấy cô thật giỏi giả vờ.
Giả bộ làm bộ dáng thích mình, làm bộ dáng thanh thuần vô tội lừa gạt mình.
Hắn hỏi cô: "Làm cái gì?"
Dưới đáy mắt là sự lạnh lẽo đến tận xương.
Triệu Đình Ân bị dọa sợ,