Edit by Kiera
Khi kết quả thị đại học được công bố, khi đó là khoảng 10 giờ sáng.
Dù rằng rất tự tin nhưng Triệu Đình Ân vẫn cảm thấy khẩn trương, lúc nhập số báo danh và mật mã tay còn run hết cả lên. Cô còn chưa có xem kết quả đã ngước đầu về trước hỏi Trần Đồng một câu: "Nếu em không vượt qua thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì yêu xa, dù sao ngành của anh cũng không bận lắm, nếu em muốn gặp anh, anh đều có thể lập tức tới tìm em." Trần Đồng suy nghĩ rồi nói như vậy.
Triệu Đình Ân cong môi ừm tiếng, cảm thấy tương lai nhất định rất tốt đẹp.
Tương lai có hắn, nhất định rất tốt.
Cuối cùng bảng điểm cũng với điểm số mà cô ước tính cũng không có gì khác biệt. Có thể đậu được Đại học A, còn có thể chọn một chuyên ngành không tồi.
Trần Đồng hôn cô: "Vậy về sau em chính là học muội của anh rồi."
"Đúng vậy, học trưởng." Triệu Đình Ân liếm liếm môi hắn cười đến vui vẻ.
Buổi tối Trần Đồng dẫn cô đi ăn mừng, sau khi ăn tối xong thì cùng cô đi đến một quán bar nhỏ.
Ánh đèn quáng bar dịu nhẹ, âm nhạc đúng kiểu quán sang trọng có chút tình thú nhỏ. Biết Triệu Đình Ân là lần đầu tiên uống rượu nên Trần Đồng chỉ giúp cô gọi một ly rượu với độ cồn rất thấp.
Trần Đồng không uống nhiều lắm, nhưng Triệu Đình Ân thì lại từng hớp từng hớp uống cạn ly rượu kia.
Gương mặt Triệu Đình Ân hợp với cổ cùng trước ngực đều đã hơi hơi ửng đỏ, hai tròng mắt sáng lấp lánh, môi đỏ mọng đầy đặn ẩm ướt.
Nhìn về phía hắn bằng ánh mắt không giống thường ngày, khiến Trần Đồng trong lòng cảm thấy có chút không ổn.
Còn Triệu Đình Ân chỉ cảm thấy đại não ong ong vang lên không ngừng, cả người đều nóng lên, cô lại rót thêm hai ly nước nữa.
Sau khi uống xong lại cảm thấy mắc vệ sinh, vẻ mặt mờ mịt nói với Trần Đồng là muốn đi vệ sinh.
Trần Đồng lo lắng cho cô nên lập tức dẫn cô tới cửa phòng WC, sau khi chờ cô đi vào còn ở trước cửa đợi.
Một lát sau, Triệu Đình Ân từ trong WC ra. Hình như là mới rửa mặt xong nên tóc bên mặt đều thấm ướt, đuôi lông mi cũng ướt đẫm bọt nước. Cô vừa nhìn thấy Trần Đồng, biểu cảm trong đôi mắt trở nên mềm mại.
Trần Đồng duỗi tay đỡ lấy cô, cô liền mềm mại dựa vào người hắn.
Bên cạnh có người đi ngang qua nên Trần Đồng ôm cô đi tới hai bước, Triệu Đình Ân say rượu dựa vào ngực hắn lẩm bẩm: "Hình như em say rồi, đầu thật choáng váng."
"Vậy đi về nhé?" Trần Đồng xoa xoa đỉnh đầu của cô.
"Lúc anh uống say cũng là loại cảm giác này sao? Cả người nóng hầm hập, nóng đến mức giống như muốn thiêu cháy." Triệu Đình Ân mờ mịt hỏi.
Xung quanh không ngừng có người ra ra vào vào nên Trần Đồng đỡ cô, sau đó mở ra cửa sau quán bar ra rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài là một cái hẻm nhỏ tối tăm, chỉ có đèn đường cách đó không xa đang sáng lên.
Triệu Đình Ân tìm một nơi trong lòng ngực hắn cọ cọ nói: "Anh nói đi mà."
"Nói cái gì?" Trần Đồng cúi đầu nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn mình, hai con ngươi sáng lấp lánh, hốc mắt xung quanh đều tràn đầy hơi nước.
"Nói cái gì cũng được."
"Trở về nói." Âm thanh rất thấp, ba chữ như là từ cổ họng vọng ra. Trần Đồng ôm cô chậm rãi bước đi, dục vọng cũng nhân lúc bị cô vô ý thức trêu chọc mà từ từ dâng trào, hắn đang cố chịu đựng.
"Nói ở đây." Sau khi Triệu Đình Ân uống say trở nên có chút cố chấp, thần kinh trong đầu đờ đẫn, chỉ là muốn Trần Đồng làm theo cô cô.
Cô dừng lại, tức giận nhìn hắn.
Trần Đồng đè cô lên mặt tường phía sau, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mỏng nói: "Muốn hôn em."
Đôi mắt Triệu Đình Ân không chớp, đã lập tức lao tới, liếm nhẹ lên môi hắn, giống như một con mèo nhỏ đang lấy lòng chủ, vươn chiếc lưỡi đỏ tươi từng chút từng chút liếm cánh môi ai kia.
Trần Đồng sửng sốt một chút, hiếm khi cô trực tiếp chủ động như vậy.
Hắn hé môi nắm lấy cằm nhỏ, cũng vươn đầu lưỡi ra cũng cô triền miên quấn lấy.
Nước bọt trao qua trao lại, là của ai cũng không thèm để ý. Hắn thở gấp, đè lại thân thể của cô đè lên vách tường cứng rắn: "Vợ à... Nhịn một chút."
Triệu Đình Ân nhíu mi, trong đáy mắt giấu không được vẻ ủy khuất: "Không được."
Lần đầu tiên Trần Đồng phiền não vì loại chuyện này, Triệu Đình Ân say còn hắn thì chưa say, hắn không phải không chịu, thậm chí còn muốn hưởng thụ sự chủ động của cô, chỉ là hai người còn đang ở bên ngày, có thể bị người khác phát hiện bất cứ lúc nào.
Hắn xoa xoa môi của cô, thấp giọng nói: "Ngoan một chút, trở về lại hôn nhé."
Dục vọng đang ở trong không khí phụt phụt mà thiêu đốt, lý trí căng chặt thành một cái huyền, sắp muốn đứt gãy.
Đúng vào lúc này, ở cuối hẻm truyền đến tiếng người nói chuyện, cách đó không xa, Trần Đồng lùi lại một bước, nheo mắt lại nhìn cuối hẻm, hình như có tốp năm tốp ba bóng người. Lúc đang dự tính nhìn rõ hơn thì Triệu Đình Ân đã đi tới phía trước một bước, đôi tay ôm lấy eo hắn, cọ xát cằm vào làn da của hắn, còn đầu lưỡi đã linh hoạt đảo quanh hầu kết của hắn.
Trần Đồng cúi đầu nhìn cô, phát hiện ai kia đang khép hờ mí mắt, hé môi nhẹ nhàng thở dốc, cùng đầu lưỡi thoắt ẩn thoắt hiện và làn da còn có chút ướt át như có như không.
côn th*t không khỏi nhanh chóng sưng lên.
Cô lay bờ vai của hắn, hơi thở mong manh mà rên rỉ một tiếng: "Chồng ơi... Muốn anh tiến vào." Bàn tay duỗi xuống vuốt ve côn th*t của hắn, căng phồng, căng tràn sức sống.
Trần Đồng thở gấp nói: "Em thật sự muốn giết chết anh mà."Rồi quay đầu lại nhìn thấy vài người kia sắp đi tới.
Hắn ôm chặt cô đè lên vách tường, cắn cắn lỗ tai nhỏ: "Yên lặng một lát, chờ lát nữa sẽ làm em."
Triệu Đình Ân đồng ý, sau đó ngoan ngoãn ôm hắn không phát ra tiếng động.
Ba người đi phía sau Trần Đồng, thấy hai người bọn họ ôm chặt như vậy còn huýt sáo, tấm tắc hai tiếng.
Trần Đồng chờ bọn họ đi khỏi, sau đó xác định không có ai nữa mới kéo cô rời đi.
Triệu Đình Ân bị hắn kéo đi, bước chân của hắn thực nóng nảy.
Cô nhìn về phía góc mặt của hắn, niềm hạnh phúc cùng sự bình yêu dường như tràn ra khỏi lòng ngực.
Đương nhiên là đợi không được nữa lại trở về làm tình.
Xe Trần Đồng đậu ở bãi đỗ xa cách đó không xa, còn bằng lái xe là vừa thi đại học xong liền đi thi, vừa mới lấy được bằng ba hắn đã lập tức mua cho hắn một chiếc xe.
Hắn chưa đi đến ghế lái chính mà trực tiếp mở cửa ghế sau ra, vỗ vỗ mông Triệu Đình Ân rồi để cô đi vào.
Triệu Đình Ân bò vào. Mông mềm mại vểnh cao lên, còn giày trên chân bị Trần Đồng bắt lấy cởi ra.
Cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, vừa định xoay người, Trần Đồng đã một tay đóng cửa, một tay bắt lấy chân cô, như là đang cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích."
Triệu Đình Ân không nhúc nhích, cúi đầu đồng ý, váy bị hắn xốc lên, một trận gió lạnh lùa qua mông khiến cô không thể không ngồi xuống.
Trần Đồng phía sau, phát ra tiếng vang sột sột soạt soạt, sau đó bàn tay lớn đột nhiên sờ lên mông cô, kéo quần lót xuống, chiếc quần lót vải bông màu trằng buộc ở gốc đùi khiến cô khó nhịn mà vặn vẹo.
Hơi thể ướt nóng đến gần, hắn