Edit by Kiera
Ngày đó hắn cùng Lam Manh Manh hôn nhau ở góc đường, còn vừa vặn bị cô bắt gặp. Người Câm đang mặc một chiếc váy màu trắng cùng mái tóc dài đến thắt lưng.
Lúc cô xuất hiện ở đầu ngõ, hắn liền bị hoảng sợ, hắn còn tưởng rằng cô là ma nữ.
Lam Manh Manh cũng bị sợ tới mức nhắm thẳng trong lòng ngực hắn cọ cọ, Trần Đồng ôm lấy Lam Manh Manh, hét lên với Người Câm cách đó không xa một câu: "Cút đi, có bệnh sao?"
Người Câm đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Trần Đồng thấy nước mắt trong khoé mắt cô chảy xuống.
Thật kỳ lại, trái tim Trần Đồng đột nhiên co thắt lại một cái.
Vì thế cảm giác đó làm hắn không thể giải thích được mà bực bội, càng tức muốn hộc máu mà tức giận mắng: "Con mẹ nó kêu cô cút đấy!"
Người Câm đã đi rồi.
Lam Manh Manh ghé vào trong lòng ngực hắn hỏi: "Cô ấy là ai vậy?"
"Không biết, là một người câm đầu óc có vấn đề." Trần Đồng nhéo nhéo vành tai của cô gái.
"Cô ấy là người câm sao?"
"Đúng vậy." Trần Đồng nhanh chóng trả lời.
"Sao anh biết?" Lam Manh Manh lại hỏi.
Sau đó, Trần Đồng đột nhiên trầm mặc. Làm sao hắn lại cảm thấy cô là một người câm? Hắn chỉ là gặp qua cô, cũng không biết cô là ai, nhưng tại sao trong tiềm thức hắn lại cảm thấy cô là một người câm?
Hắn nâng cằm Lam Manh Manh lên: "Trực giác."
Giải thích bâng quơ.
Ai sẽ tin chứ? Chính hắn cũng không tin, nhưng hắn không đặt người câm ở trong lòng, cũng không nghĩ đến nữa.
______
Trường học nhất quyết cho bọn họ tham gia hoạt động tình nguyện gì đó trong hai ngày này.
Lớp bọn họ được sắp xếp đến thăm những đứa trẻ trong trại mồ côi.
Đêm qua hắn chơi game đến tận rạng sáng, buồn ngủ đến không chịu nỗi, vừa mới ngủ trên xe buýt một lát xe liền đi tới cô nhi viện rồi. Vẻ mặt hắn đầy oán hận, giống như vừa đốt trúng pháo.
Mấy đứa trẻ trong cô nhi viện đều không thích nói chuyện. Các bạn học khác sau khi ở trong văn phòng viện trưởng hiểu biết đươc tình huống ở đây, hắn thì thầm một tiếng, cảm thấy bọn họ đều bị bệnh hình thức, cho nên mới bắt mình lại đây lắc lư trong cô nhi viện nhỏ này.
Khu vui chơi của bọn nhỏ nằm ở phía sau cô nhi viện.
Hắn vừa vặn đi đến nơi này, ngồi xuống chiếc ghế dài hình con gấu màu vàng.
Sau khi phơi nắng một lúc, hắn nghe được một chút âm thanh nói chuyện với nhau từ phía sau truyền đến.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Một cô gái trạc tuổi hắn đang dắt theo một bạn nhỏ.
Mái tóc dài ngang lưng của cô gái được thắt bím lại, vẫn là mặc một chiếc váy