Một khúc hát xong, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay, Chu Viện hướng mọi người nói câu thật có lỗi sau đó liền lắc lư mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
" Viện Viện...." Lâm Dịch do dự một chút liền vội đi theo ra ngoài.
Lâm Dịch vội vàng đuổi theo, còn Chu Viện thì tự mình đỡ lấy tường, dưới ánh đèn hôn ám lảo đảo đi ra ngoài. Cô vọt tới trước mặt Chu Viện, nắm chặt lấy tay cô ấy, rồi mới chợt phát hiện cô ấy đang quật cường mím chặt môi, khuôn mặt xinh đẹp thánh khiết tràn đầy nước mắt
Lâm Dịch khựng lại, trong trí nhớ dường như rất ít khi nhìn thấy Chu Viện khóc, có một lần cô thấy chính là năm cấp ba lúc cô phát sốt phải vào bệnh viện, cô ấy tới đưa cháo cho cô, rồi ngồi bên giường bệnh nắm chặt tay cô mà yên lặng rơi lệ...
Trong khoảng thời gian ngắn, trí nhớ như diễn lại một lần nữa, Lâm Dịch tâm thần hoảng hốt, tâm trong nháy mắt hòa tan thành nước, thanh âm thực trầm lại mang theo chút đau lòng nói không thành lời: " Cậu... Cậu khóc?!"
Không đợi cho ngón tay cô chạm vào khuôn mặt mình, Chu Viện không thèm nhìn tới, gạt tay cô ra
" Muốn làm gì ?!" Chu Viện ánh mắt nghiêm trọng thất lạc. Không biết vì cái gì, rượu càng uống càng cay, nước mắt càng ngày càng nhiều. Cô vốn định nhất tủy giải thiên sầu, đem kẻ chán ghét Lâm Dịch này quên hết đi cho rồi. Vậy mà từ đầu đến cuối, lại như tra tấn chính bản thân mình: " Cậu thật đáng ghét, cậu quả thật rất đáng ghét!!! Xấu xa!!"
" Viện Viện, cậu sao vậy....?!"
" Cậu là đồ xấu xa!!" cô còn chưa nói xong, Chu Viện liền chồm tới, đánh vào người cô, đánh vào vai cô, vào ngực cô, cánh tay, thậm chí trên mặt... Cảm xúc của cô ấy đã sớm không khống chế được.
Lâm Dịch một bên lui về phía sau, một bên vội bắt lấy tay cô ấy, thân thể Chu Viện liền xụi lơ dựa vào trong lòng cô, miệng không ngừng than khóc: " Tôi hận cậu!! Cậu là đồ xấu xa...!"
" Viện Viện......" Lâm Dịch nhanh tay đỡ lấy cô, không cho cô ấy ngã trên mặt đất.
" Cậu..... Vì sao lại thích con gái.....Vì sao chứ....Đồ xấu xa.... Cậu sao lại có thể như vậy.....Tôi rất hận cậu....Cậu biết không... Tôi rất hận cậu....."
" Tôi đời này chán ghét nhất chính là đồng tính luyến ái, cậu vì sao lại làm như vậy?!" Chu Viện bảy phần say ba phần tỉnh tựa người vào lòng Lâm Dịch, miệng lẩm bẩm, khóe mắt ướt đẫm
Lâm Dịch một bên lau nước mắt cho cô, một bên thật lòng hứa hẹn: " Viện Viện, vô luận là tớ thích ai, cậu vĩnh viễn là bạn tốt nhất của tớ.."
Hình là như là bị hai chữ 'Bạn tốt' đánh vào, Chu Viện mờ mịt lặp lại nhiều lần: " Vì cái là bạn tốt..... Vì cái gì phải làm bạn tốt... Tôi không cần làm bạn tốt...Không cần bạn tốt....."
Nói xong cô tiến lên ôm lấy Lâm Dịch, thân mình áp lấy người cô, bờ môi mềm mại liền ấn vào môi Lâm Dịch.
Lâm Dịch khựng người, đầu óc trống rỗng hoàn toàn quên phản ứng
Trong lúc Lâm Dịch vẫn còn kinh ngạc, Chu Viện dựa vào ý say hôn sâu vào, quấn vào đầu lưỡi của cô, mút vào, khiến cho nụ hôn này trở nên kịch liệt hơn.
Lâm Dịch trong lòng hít sâu, chỉ cảm thấy suy nghĩ nóng lên, lập tức mắt đi năng lực tự hỏi. Thân thể cô gái thơm tho ôn nhuyễn ôm trong lòng, hai bờ môi mềm mại cùng triền miên mang theo hương rượu nồng nàn, dường như khiến cô trở nên mê ly.
Có lẽ chỉ mấy chục giây, có lẽ là lâu hơn, Lâm Dịch liền phản ứng lại, lập tức buông ra Chu Viện, đẩy cô ấy ra. Cô sắc mặt đỏ bừng không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy
Chu Viện dường như cũng thanh tỉnh, gượng người dựa vào tường, cúi đầu không nhìn Lâm Dịch.
Một lát sau, cửa thang máy gần đó mở ra, Chu Viện ngẩn đầu liếc mắt nhìn cô một cái rồi loạng choạng đi vào trong, trực tiếp nhấn nút đi xuống. Nhìn thấy cửa thang máy nhanh chóng khép lại, Lâm Dịch chợt lách mình tiến vào trong.
Trong không gian nhỏ hẹp, không khí áp lực vô cùng. Chu Viện dựa vào thành thang máy để đứng, Lâm Dịch hơi đưa tay ra, muốn đỡ cô. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng cô vẫn còn chút cố kỵ, không dám tùy tiện làm ra bất kỳ động tác gì. Cứ như thế lặp lại, đến cuối cùng chỉ có thể gắt gao siết chặt tay rút về
Hai người một trước một sau ra khỏi thang máy. Này xinh đẹp thành thị, này không gian phồn hoa, sớm đã lên đèn rực rỡ, cảnh đêm trải dài ánh đèn nê ông phá lệ mê người, người xe qua lại trên dường phố tấp nập, nối liền không dứt.
Đứng ở ven đường, Chu Viện rút cuộc nhịn không được quay đầu lại nói: "Cậu đi theo tôi làm gì?!"
" Đưa cậu về..." Lâm Dịch không dám nhìn vào mắt cô, chỉ nhẹ giọng nói.
" Tôi không cần cậu đưa về, tôi có chân, có tay, tự mình có thể về được!!" Chu Viện lớn tiếng nói.
Lâm Dịch thở dài: " Cậu về một minh như vậy, tớ lo lắng cho sự an toàn của cậu."
" Không an toàn cũng không quan hệ tới cậu!! Cậu muốn thì tôi phải nghe theo sao?! Đi đi đi đi!! Ai cần cậu quan tâm chứ?!" Chu Viện nổi giận nói, nước mắt trên mặt vốn chưa khô, nói xong vài câu nước mắt lại bắt đầu trào dâng
Lâm Dịch trong lòng hơi hơi chấn động, ngẩn đầu lên nhìn, dưới ngọn đèn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy mang theo tức giận, lông mi công vút còn đọng lại nước mắt. Bộ dạng chính là tức giận, nhưng lại mang theo mờ nhạt đáng thương làm cho người ta tâm sinh áy náy.
Cô đi đến ven đường, bắt một taxi: " Viện Viện, để tớ đưa cậu về!!"
" Tôi tự mình về!" Cô ấy mở cửa xe, ngồi vào trong liền đóng cửa lại, không cho Lâm Dịch có cơ hội đi lên liền kêu lái xe trực tiếp chạy đi.
" Viện Viện......" Lâm Dịch chạy theo xe vài bước, cuối cùng vẫn là dừng lại, tuy lo lắng cho Chu Viện nhưng cũng không thể làm việc vô ích.
Chuyện xảy ra đêm nay thật sự nằm ngoài dự kiến của cô, khiến cho cô ứng phó không kịp, trong lòng giống như loạn thành một đoàn.
Viện Viện, cô ấy......
Lâm Dịch thở dài, quay trở lại đường cũ.
Tới khi trở lại phòng hát thì Lâm Dịch thiếu chút nữa đụng vào người đang chờ ở ngoài nãy giờ, Ôn Văn.
Cô miễn cưỡng mỉm cười: " Sao lại đứng bên ngoài thế này?!"
" Chuyện vừa rồi tớ thấy được.." Ôn Văn nhẹ nhàng nói
Lâm Dịch thần sắc biến đổi, thu lại ý cười, cúi đầu, hồi lâu mới thấp giọng nói: " Viện Viện...... cậu ấy là do uống rượu.."
" Đêm nay cô ấy thất thường mọi người đều cảm nhận được." Ôn Văn nói: " Talia, kỳ thật tình cảm của Chu Viện đối với cậu đã sớm thay đổi, rõ ràng đến mức