Lâm Dịch xử lý xong mọi chuyện ở công ty liền trực tiếp lái xe đến thọ yến của Lâm Thiên ở khách sạn. Bởi vì là đại thọ tròn tám mươi tuổi nên so với mọi năm còn hoành tráng hơn. Lâm Vân đặt khách sạn năm sao, trong đó đã mời rất nhiều quan khách.
Lâm Thiên trước kia là đặc phái viên của chính phủ, tuy đã về hưu nhưng vẫn còn lui tới với bạn bè cũ, còn có bạn làm ăn của Lâm Vân cùng Dịch Nhàn, đếm đi đếm lại nơi này tụ hội không ít các vị tai to mặt lớn của thành phố N.
Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa, trang trí hào nhoáng, sang trọng. Lúc Lâm Dịch đến cũng là lúc bữa tiệc bắt đầu, Dịch Nhàn đã gọi điện hối thúc vô số lần. Vừa tiến vào đại sảnh liền có thể nhìn đến bên trong đại sảnh rộng lớn được trang trí sang trọng là nhiều vị mỹ phụ phu nhân cùng các nam nhân phong độ mặc lễ phục; hoa đẹp, mỹ vị, mỹ nhân, tất cả chính là như vậy phù hợp cùng hòa quyện.
Dịch Nhàn vừa thấy Lâm Dịch một mình đi đến liền nhìn ra phía sau cô, thấy không còn ai khác liền kỳ quái hỏi: " Sao con lại đến một mình, Tử Thành đâu?!" Dịch Nhàn không biết Lâm Dịch đã chia tay với Hạ Tử Thành nên mới tưởng cả hai sẽ cùng đi đến bữa tiệc, tối nay không nhìn thấy không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Lâm Dịch không biết nói thế nào, hơn nữa chuyện cô chia tay với Hạ Tử Thành cũng không biết tính làm sao bây giờ. Là cô nói chia tay, nhưng Hạ Tử Thành lại không hề đáp ứng, không những không đáp ứng mà gần đây còn thường xuyên hẹn cô đi chơi hơn. Cũng may cô bận việc ở công ty, không có thời gian để ý tới hắn.
Lâm Dịch vừa định tìm cớ trả lời Dịch Nhàn thì đột nhiên đằng sau liền xuất hiện thêm một người, tiếp đó thanh âm của Hạ Tử Thành liền vang lên
" Dì, xin lỗi con tới trễ!"
Thì ra Hạ Tử Thành dạo gần đây không gặp được Lâm Dịch, lại vô tình gặp ở tiệc đại thọ của ông nội cô. Hạ gia cùng Lâm gia có hợp tác làm ăn, hôm nay là đại thọ của Lâm Thiên, nếu Lâm Dịch không chịu gặp hắn thì hắn chỉ có thể tới mà tìm cô. Thực sự Hạ Tử Thành đã đến lâu rồi, nhưng vì đông người nên Dịch Nhàn không thấy hắn mà thôi.
Hạ Tử Thành ở trong đám người tìm Lâm Dịch một lúc lâu không thấy liền có chút thất vọng, ai biết được vừa chớp mắt một cái là cô liền xuất hiện.
" Đến là tốt rồi, sao con không ở bên Talia chiếu cố nó chút, đêm nay chỉ sợ là phải uống không ít!"
Hạ Tử Thành nghe Dịch Nhàn nói liền cam đoan: " Dì yên tâm, con sẽ lo cho Talia mà!"
" Vậy thì tốt, dì còn phải đi tiếp vài vị khách nên không tiếp đãi con được."
" Dì, người cứ đi đi, không sao ạ."
Đợi cho Dịch Nhàn đi xa, Lâm Dịch mới phủi đi cánh tay Hạ Tử Thành đang ôm eo cô, không đồng ý nói: " Tử Thành, anh muốn làm gì đây?! Chúng ta đã chia tay rồi!"
" Anh không đồng ý!" Hạ Tử Thành nhíu mày " Huống chi, dì và chú cũng không biết không phải sao?!"
Lâm Dịch nhìn thấy mọi người xung quanh đang đến gần, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện riêng liền nói với Hạ Tử Thành: " Anh theo tôi đến đây."
Bên ngoài đại sảnh có ban công lớn, được lắp đèn vàng ánh hoàng hôn hoàn toàn bất đồng với bên trong náo nhiệt, nơi này quả thật khá tĩnh lặng. Lâm Dịch nhìn thấy Hạ Tử Thành thản nhiên đi tới, so với mấy lần trước hình như hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không biết vì lý do gì lại như vậy.
Không đợi hắn nói, Lâm Dịch đã mở miệng trước: "Tôi nhớ lúc trước đã nói mọi chuyện với anh rõ ràng, giờ anh ở đây làm gì?!"
" Talia, em nói muốn chia tay nhưng mà lại không nói lý do vì sao. Em nghĩ muốn cắt đứt là cắt đứt được sao!?"
Lý do gì nữa?! Lâm Dịch khó hiểu nhưng vẫn ra vẻ như không thèm để ý nói: " Nam nữ quen nhau chia tay không phải rất bình thường sao? Còn cần lý do gì nữa?! Lý do không thích chính là không thích, cũng không ai quy định khi yêu nhau không được nói lời chia tay!"
" A!" Hạ Tử Thành cười lạnh một tiếng " Không thích?! Em là không thích tôi hay là không thích đàn ông?!"
Tay Lâm Dịch không tự giác siết lại một chút, cho dù là tố chất tâm lý cực cao nhưng khi cô nghe Hạ Tử Thành nói lời này vẫn không kiềm được run lên. Không phải vì sợ người đàn ông này mang lại hậu quả lớn gì, mà là bí mật đột nhiên bị nói ra luôn mang lại cảm giác bất an cùng phiền phức
" Anh có ý gì?!" Lâm Dịch ngữ khí lạnh lùng, giống như rơi xuống hầm băng. Cô cực lực khắc chế cảm xúc của chính bản thân, bởi vì trong đàm phán giữ cảm xúc là kỹ năng hạng nhất cực kỳ quan trọng.
" Còn ý gì nữa?! Tôi đã thấy được em cùng Chu Viện khác lạ. Mỗi lần tôi gặp em, cô ta đều rất khó chịu. Trước kia còn tưởng là bạn bè khuê mật quen người khác nên cô ta không thích, thì ra là...."
Lâm Dịch hết hồn, có chút kinh ngạc: " Liên quan gì đến Viện Viện?!"
" Tôi thấy chuyện đêm đó ở Mạch Địch!"
Mạch Địch?! Lâm Dịch nhớ tới tháng trước bạn trai của Trương Đình mời mọi người tới quán karaoke có tên như vậy. Cho nên, đêm hôm đó Hạ Tử Thành cũng ở đấy và thấy chuyện Chu Viện hôn cô.
" Em nói cho tôi biết rốt cuộc là vì sao vậy?! Hai người có phải là..." Hạ Tử Thành từng sống ở Mỹ nên cũng biết đến đồng tính luyến ái. Nhưng lại không thể hiểu được, bảo thủ như người Trung Quốc lại có chuyện này xảy ra, mà người đó lại chính là người con gái hắn yêu thương
" Chúng tôi...không phải như anh nghĩ!" Lâm Dịch tạm dừng một giây, sau đó kiên quyết phủ nhận. Tuy cô chính xác không thích nam nhân, nhưng cũng sẽ không thích Viện Viện. Trực giác của cô nói cho cô biết, hiện tại chưa phải là thời cơ thích hợp để nói cho người đàn ông này biết gì cả.
Hạ Tử Thành hoài nghi nhìn cô: "Vậy em nói cho tôi biết, cảm giác của em đối với tôi là gì?!"
"...." Lâm Dịch càng thêm khó nghĩ, nhíu mày. Chuyện này so với vấn đề vừa rồi còn khó giải quyết hơn. Nếu vừa rồi lừa gạt nhằm bảo vệ Thiển Ngữ, thì hiện tại cô thật không thể tìm ra cái cớ nào để Hạ Tử Thành khỏi miên man suy nghĩ.
" Tôi cũng không rõ ràng mình đối với anh như thế nào, đại khái là chỉ xem như một người anh mà thôi." Lâm Dịch nói một câu nửa thật nửa giả. Cô không có anh trai, cô cũng chẳng biết có anh trai ruột thì cảm giác thế nào. Nhưng Hạ Tử Thành từng bước từng bước đều ôn nhu chu đáo với cô, làm cho cô có một loại cảm giác được yêu thương. Dù vậy, cô rõ ràng hiểu được, cảm giác ấy cùng cảm giác mà Thiển Ngữ mang đến cho cô hoàn toàn khác nhau. Cô chưa bao giờ muốn gần gũi Hạ Tử Thành, nhưng đối với Chương Thiển Ngữ cô lại không khống chế được muốn gần hơn rồi gần hơn nữa.
" Anh cuối cùng vẫn không hiểu được em, lại luôn