Tình huống cơ bản của Chương Thiển Ngữ xem như ổn định, nhưng là vì thân thể đặc thù nên nàng phải ở trong phòng bệnh cách ly không được đi ra ngoài. Lâm Dịch mỗi ngày đều ở bên cạnh Chương Thiển Ngữ, nửa bước không rời, chuyện ở công ty mới cũng không quan tâm
Chương Thiển Ngữ nằm ở trên giường bệnh, nhìn Lâm Dịch ở bên cạnh nàng nói nói cười cười như vậy cũng không thấy phiền, vô tình ho khan một tiếng Lâm Dịch liền lập tức sẽ rất khẩn trương chạy đến bên người nàng kiểm tra mọi thứ, vẻ mặt lo lắng, khiến cho Chương Thiển Ngữ cũng phải mỉm cười, cười cười lại cảm thấy khóe mắt cay cay, nước mắt không kiềm lại được.
Mỗi ngày Chương Thiển Ngữ đều phải ăn thức ăn dinh dưỡng, Lâm Dịch xem nàng như quốc bảo mà chăm sóc, mỗi ngày đều rất hạnh phúc. Nhưng mà thỉnh thoảng, trái tim lại nhói đau một chút khiến cho nàng rất không thoải mái, cũng may luôn luôn có hộ lý bên cạnh nên không xảy ra chuyện lớn.
Nhìn thấy mặt Lâm Dịch càng ngày càng hóp lại, thân thể cũng gầy đi, Chương Thiển Ngữ đau lòng không chịu nổi: " Dịch, khi nào chúng ta mới có thể xuất viện?!"
Lâm Dịch vuốt má Chương Thiển Ngữ: " Qua một khoảng thời gian là tốt rồi, em ráng chịu đựng chút." Cô nhìn Chương Thiển Ngữ, cũng đau lòng .
Thân thể Chương Thiển Ngữ tuy có bác sĩ chạy chữa nhưng tình huống vẫn rất nguy hiểm, đặc biệt là hai ngày gần đây đang ngủ cũng có thể đột nhiên phát bệnh, có một lần thậm chí thiếu chút không tỉnh lại được. Nhìn thấy nàng mỗi khi tỉnh giấc lại tỏ ra như một người khỏe mạnh, có đôi khi Lâm Dịch thậm chí nhịn không được vọt vào phòng vệ sinh bịt miệng khóc, sau đó lại làm bộ như không có chuyện gì trở lại bên cạnh nàng.
Các chuyên gia thảo luận và đề ra hai phương án:
Một là thừa lúc chưa quá trễ, xóa bỏ đứa bé, giảm bớt gánh nặng cho trái tim, điều dưỡng cho khỏe mạnh để chuẩn bị phẫu thuật tim. Nhưng mà nếu làm như vậy, chỉ sợ bệnh tình của bệnh nhân sẽ bị cảm xúc làm cho trầm trọng hơn. Thêm nữa, chính bệnh nhân lại có chứng máu khó đông, nếu phá thai thì không thể xác định hết được, nguy hiểm rất cao.
Hai là không bỏ hai đứa bé, đợi cho đến khi thai được tròn bảy tháng liền tiến hành mổ lấy đứa bé, sau đó sản phụ điều dưỡng rồi sẽ tiến hành phẫu thuật tim. Phương án này gặp phải một vấn đề, đây là một ca song sinh, trái tim sản phụ càng phải chịu đựng nhiều hơn. Chỉ sợ không thể chịu đến kỳ hạng tháng thứ bảy, một chút không cẩn thận chính là mất cả ba mạng người. Hơn nữa dù sinh mổ cũng rất nguy hiểm, cả ba mẹ con sợ không thể bảo toàn, đã vậy cho dù sinh ra, đứa trẻ cũng có thể bị suy nhược, khả năng sống cũng không cao.
Căn cứ theo lời chuyên gia, phương án thứ hai độ nguy hiểm rất cao, đề nghị người nhà chọn phương án thứ nhất.
Chính là, Lâm Dịch cũng biết, Chương Thiển Ngữ nhất định sẽ không bỏ đứa bé đi. Mấy tháng vừa qua, đừng nói đến Chương Thiển Ngữ, ngay cả Lâm Dịch cũng không bỏ được bọn trẻ.
Không cần tự hỏi, Chương Thiển Ngữ liền chọn phương án thứ hai. Nội tâm Lâm Dịch vẫn luôn tồn tại một tia hi vọng may mắn, có lẽ mọi thứ đều sẽ tốt đẹp. Nhưng mà thái độ của bác sỹ lại không lạc quan bằng các cô.
Chương Thiển Ngữ đã có thai hơn năm tháng, đợi cho tới khi thai được bảy tháng còn phải đợi hơn một tháng nữa. Một tháng này có thể nói là một tháng quyết định sinh tử, tim Lâm Dịch mỗi thời khắc đều muốn rớt ra ngoài, luôn luôn chực chờ ở bệnh biện, khiến cho tất cả mọi người đều hâm mộ Chương Thiển Ngữ có một người chị gái tốt như vậy. Lâm Dịch nghe xong cười ảm đạm, cũng không giải thích gì, hiện tại quan trọng nhất với cô là ở bên cạnh Chương Thiển Ngữ vượt qua một tháng sinh tử cuối cùng này.
Nhưng còn Dịch Nhàn khi nghe thấy người khác nói như vậy thì nụ cười thường cứng lại, sau đó liền che dấu giải thích hai người các cô quan hệ rất tốt, giống như chị em ruột vậy.
Lâm Dịch biết Dịch Nhàn nghi hoặc trong lòng nhưng mà hiện tại cô cũng không muốn nghĩ nhiều, giờ một lòng đều là dành cho Chương Thiển Ngữ.
Tết mừng năm mới năm nay của Lâm gia một chút cũng không giống như mọi năm, đêm giao thừa Chương Thiển Ngữ phát bệnh, ngất xỉu một phát liền suýt nữa không tỉnh lại, sợ tới mức Lâm Dịch phải thủ ở bệnh viện suốt đêm, không dám rời nửa bước.
Quan hệ giữa hai người Dịch Nhàn cùng Lâm Vân không dám nói cho mấy vị người lớn trong nhà biết. Tuy chính hai người đã muốn nhìn ra được, nhưng họ tình nguyện cho họ hiểu lầm, không phải vạn phần bất đắc dĩ, họ sẽ không chịu tin tưởng con của mình lại đi theo con đường như vậy. Càng huống chi, Chương Thiển Ngữ còn lại có con rồi, chồng của nàng hiện tại còn không biết đang ở đâu kìa.
Mãi đến mùng ba tết Chương Thiển Ngữ mới tỉnh lại, nhưng mà sau lần này thì không thể bỏ chụp dưỡng khí ra được nữa.
Bệnh tình của Chương Thiển Ngữ đã rất nặng, thân thể càng ngày càng kém, cơ bản là dựa vào thiết bị y tế để chống đỡ, bỏ chụp dưỡng khí ra liền hô hấp khó khăn và có dấu hiệu ngất đi
Lâm Dịch ngóng trông Chương Thiển Ngữ sớm ngày phẫu thuật, nhưng lại cũng sợ cái ngày đó tới. Xác suất nguy hiểm của phẫu thuật rất cao, nếu xảy ra một chút sai sót liền có thể khiến Chương Thiển Ngữ một đi không trở lại. Chỉ cần nghĩ tới tính huống đó thành sự thật, Lâm Dịch liền cảm thấy lòng đau như cắt.
Bằng vào ý chí hơn người, Chương Thiển Ngữ rốt cục chịu đựng được đến ngày phẫu thuật. Tình trạng bệnh tình như vậy, mang song thai còn có thể kiên trì chịu đựng đến tháng thứ bảy, không thể không nói đây là một kỳ tích.
Rút cuộc định ngày phẫu thuật, bác sĩ tham gia ca mỗ đều là những chuyên gia hàng đầu trong và ngoài nước. Mỗi một bước phẫu thuật đều được lên kế hoạch chi tiết rõ ràng, thiết bị dụng cụ sử dụng đều là do Dịch Nhàn cùng Lâm Vân bỏ rất nhiều tiền chuyển thiết bị tiên tiến nhất về từ nước ngoài.
Trước lúc phẫu thuật, Lâm Dịch đột nhiên nắm chặt tay Chương Thiển Ngữ không chịu buông ra, cô nhìn Chương Thiển Ngữ liền lập tức sẽ khóc.
" Talia." Dịch Nhàn vội dỗ: "Con đừng khóc, có nhiều bác sĩ giỏi như vậy, Tiểu Ngữ sẽ không có việc gì."
Lâm Dịch vẫn nắm chặt tay Chương Thiển Ngữ sống chết không chịu buông ra, mặc kệ người ngoài khuyên thế nào cô cũng không buông tay.
Chương Thiển Ngữ nhìn thấy Lâm Dịch cứng rắn làm vậy cũng khóc theo, nàng biết Lâm Dịch sợ hãi, nàng cũng rất sợ hãi, sợ đi vào rồi sẽ không thể gặp lại đối phương được nữa.
Lâm Dịch hành động như vậy khiến Chương Thiển Ngữ cũng khống chế không được chính mình, nàng nắm chặt lấy tay Lâm Dịch, như thế nào cũng không chịu buông ra, đây là lần đầu tiên nàng tùy ý như vậy.
" Talia, con càng kèo dài thời gian thì càng nghiêm trọng, con muốn thấy Tiểu Ngữ gặp chuyện sao?!"
Lời Dịch Nhàn nói giống như sấm sét ngang tai, khiến cho Lâm Dịch phải buông tay Chương Thiển Ngữ ra, nhưng mà nàng thì vẫn nắm chặt cô không muốn buông.
Lâm Dịch nhẹ nhàng xoa đầu Chương Thiển Ngữ dỗ dành: " Ngoan ngoan, đừng lo lắng, chị sẽ luôn ở cùng em."
Chương Thiển Ngữ gật đầu, cười cười, ánh mắt vẫn luôn nhìn khuôn mặt Lâm Dịch, dường như rất sợ chỉ cần nháy mắt một cái Lâm Dịch sẽ biến mất mãi mãi
Lâm Dịch đứng ngay bên cạnh Chương Thiển Ngữ, kề tai nói: