Đội Diệp Thanh trơ mắt nhìn gương mặt tận hưởng của ba người đội đối thủ đi vào căn nhà chiến lợi phẩm mà họ thắng được.
Dịch Khải Liêm sốt sắng quay ra hỏi Diệp Thanh: " Nhóm chúng ta thực sự phải ngủ ở bên ngoài sao? Nơi này rừng núi hoang vu, buổi đêm không chừng còn có rắn, tổ chương trình thật sự đối xử với chúng ta như vậy? "
" Không phải hồi nãy anh còn nói rằng thà ngủ bên ngoài còn hơn là chân bị hỏng sao? Sao bây giờ lại hỏi ngược lại Thanh Thanh? " Chu Tử Vũ nét mặt trào phúng nói.
Mang tiếng là mỹ nam đỉnh lưu nhưng trong hoàn cảnh thực tế cũng chỉ có bản lĩnh này?
" Tôi...!chỉ tại lúc đó quá mệt, đầu óc tôi cũng không thể nghĩ chuyện gì nữa, cho nên mới nói như vậy..." Dịch Khải Liêm ấp úng nói: "Diệp Thanh, cô cũng nói được tiếng nước B mà, cô xem có cách nào thương lượng với người dân địa phương cho chúng ta ở nhờ một đêm? "
Dịch Khải Liêm vừa dứt lời, một người trong tổ chương trình liền nói: "Chúng tôi rất tiếc khi phải nói rằng, mọi người sẽ không được ngủ nhờ nhà dân! "
" Cái gì? Nhưng lúc đầu không hề có ai nói với chúng tôi như vậy? "
" Chúng tôi rất tiếc, nhưng thay vào đó, mọi người có thể tham gia một thử thách, nếu thành công, sẽ có chỗ ở qua đêm nay! "
Dịch Khải Liêm vui mừng: " Thử thách gì? "
Người ở tổ chương trình phổ biến thêm: "Trước khi mặt trời lặn, mọi người phải tìm đủ và mang đến cho tổ chương trình, dù thiếu một loại cũng không tính! "
Nhận được tờ giấy từ tổ chương trình, khóe miệng Dịch Khải Liêm càng cong hơn, cậu nhanh nhảu đưa cho Diệp Thanh cùng Chu Tử Vũ xem.
" Mấy cái này đều rất dễ tìm, đội chúng ta đêm nay sẽ không phải ngủ bên ngoài rồi! " Dịch Khải Liêm kiêu ngạo nói.
" Anh đừng nghĩ là dễ ăn! Nhìn loại cây cuối cùng là gì, Thạch Hộc? Cho dù hạn đến hết ngày mai, cũng không thể tìm ra được! "
" Nhưng nếu là thử thách của tổ chương trình, khẳng định trên núi này có! " Diệp Thanh nói: " Vậy thì chúng ta chia ra, hai người đi tìm những loại kia, còn Thạch Hộc khó tìm nhất để tôi! "
Chu Tử Vũ lắc đầu: " Chị là phụ nữ, đi trong rừng sẽ rất nguy hiểm, tốt nhất là tìm mấy loại dễ rồi trở về đây trước! "
" Đã là nhiệm vụ thì phân biệt gì nam nữ? Tôi là đội trưởng, tất nhiên có trách nhiệm lớn hơn! Không nói nữa, tôi đã quyết thì hai người mau thực hiện đi, ai tìm xong trước thì trở về trước! " nói rồi Diệp Thanh xoay lưng chạy đi.
" Từ đã- " Chu Tử Vũ cũng chỉ đành bất lực bắt đầu nhiệm vụ, Dịch Khải Liêm cũng nhanh chóng chạy đi tìm.
5 rưỡi chiều.
Dịch Khải Liêm và Chu Tử Vũ đều đã tìm được số thảo mộc mà tổ chương trình yêu cầu, chỉ có Diệp Thanh vẫn chưa thấy quay lại, mà thời gian đếm ngược cũng chỉ còn có nửa tiếng nữa.
Dịch Khải Liêm lo lắng đi đi lại lại: " Diệp Thanh sao lâu thế? Nếu không trở về kịp thì đêm nay chúng ta thật sự phải ở bên ngoài sao? "
" Ngủ? Ngủ? Ngủ? Anh chỉ có biết đến chuyện này? Sao không nghĩ rằng Diệp Thanh đã nhận nhiệm vụ khó nhất về mình? Ngộ nhỡ chị ấy gặp nguy hiểm phải làm sao? "
" Không thể nào đâu! Có người ở tổ chương trình cầm theo máy quay đi theo kè kè, chắc Diệp Thanh không sao đâu! "
"...!Không đợi được nữa! Tôi đi tìm chị ấy! "
" Này đợi đã- " Lời còn chưa đem ra nói hết toàn bộ, đã không thấy bóng dáng Chu Tử Vũ đâu nữa, Dịch Khải Liêm nhăn mày day thái dương: " Thật tình, nếu có chuyện thì máy quay bên đó sớm đã báo lại tình hình, Chu Tử Vũ làm gì mà gấp gáp như vậy? "
Nhưng giữa rừng, lấy đâu ra tín hiệu để báo lại?
Phía Diệp Thanh, cô khó khăn đi qua mấy lùm cây rậm rạp, toàn bộ quần áo trên người đều bẩn hết, bàn tay cũng rất nhiều vết xước do gai nhọn đâm vào.
Hiện trường là Diệp Thanh đang kiệt sức, đi liên tục cả ngày chưa được nghỉ ngơi, cũng chưa có gì bỏ vào bụng, cô nhăn nhó thầm nghĩ cái tên quay phim bải rời đi có một lúc, mà đến giờ vẫn không thấy mặt mũi anh ta đâu, hay lại sợ có rắn nên bỏ cô ở lại rồi?
Diệp Thanh thở dốc, khó khăn tiến về phía trước, mà bụi cây ở đây che toàn bộ tầm nhìn của cô.
Diệp Thanh không hề biết rằng phía trước có vực thẳm, cho đến khi chân cô sượt vào mỏm đá, toàn bộ cơ thể không có điển bám, liền theo quán tính bị rơi xuống:"A! " thực may hai tay cô phản ứng nhanh, bám lại vào mỏm đá.
Nhưng cũng không còn may nữa rồi, Diệp Thanh trong trạng thái lơ lửng, cơ thể đều cạn kiệt sức lực, chắc chắn không thể duy trì tư thế này lâu hơn được nữa.
" Có ai không? Cứu tôi với! " thanh âm từ trong cổ họng thoát ra một cách yếu ớt.
Bàn tay cô không thể trụ nổi được nữa, cứ thế trơn tuột rời khỏi mỏm đá.
Lúc này khoảng cách hai bên chưa đến ba bước chân, một thân ảnh cao lớn nhanh chóng chạy vọt đến kéo Diệp Thanh.
" Aaaaaa..aaaaa"
Hạ Cảnh Đình kịp nắm lấy tay cô cả người anh một nửa sắp rơi xuống vực một nửa lại ở trên vách núi.
Diệp Thanh bất ngờ thấy anh nắm lấy tay mình sau đó nhìn xuống là vực sau khiến đầu óc cô trống không.
" Đừng nhìn xuống" - Hạ Cảnh Đình nói lớn nhắc nhở cô.
" Hạ Cảnh Đình? Tại sao anh lại ở đây? "
" Tôi vẫn luôn dõi theo em! "
Cô nhìn Hạ Cảnh Đình cố nắm chặt lấy hai bàn tay mình, nước mắt tuôn ra khuyên:" Hay là anh buông ra đi! Tôi không muốn làm liên lụy tới anh! Cứ thế này cả hai chúng ta đều sẽ rơi xuống vực mất! "
Gương mặt anh đỏ lên nhất quyết không buông: " Em đừng có ăn nói hàm hồ! Tôi sẽ kéo em lên ngay đây! "
Diệp Thanh rất khó chịu với tư thế này, cô cảm giác hai chân mình như có lực hút xuống rất đáng sợ, còn anh hai tay có mỏi, đau cũng không dám buông.
Trên tay Diệp Thanh mồ hôi tuôn trào, bàn tay cứ thế trơn tuột dần rời khỏi tay Hạ Cảnh Đình.
" Diệp Thanh!!! "
Diệp Thanh sợ hãi nhắm chặt mắt, nhưng cảm thấy cơ thể mình giống như có thứ gì đó đang bọc chặt lấy, đôi mắt cô he hé mở ra, không ngờ Hạ Cảnh Đình trực tiếp ôm chặt lấy cô nhảy xuống hẻm núi, ngay khoảnh khắc Hạ Cảnh Đình nhảy xuống, Diệp Thanh sợ đến mức hét ầm lên.
"Ôm chặt tôi." Hạ Cảnh Đình kêu to sau đó đã bị nhánh cây móc lại, đạp lên nhánh cây sau đó tiếp tục rơi xuống.
Ở