Diệp Thanh sau khi thấy Đường Bích Vân thở đều nằm ngủ trên giường, cô mới an tâm đi ra bên ngoài.
Cơn buồn ngủ ập đến khiến hai hàng mi của Diệp Thanh khép chặt lại, một lúc sau, cũng chỉ còn khoảng không gian tĩnh lặng với tiếng thở đều của Diệp Thanh.
Một lúc sau…
Lộp cộp, lộp cộp.
Có tiếng bước chân vang lên.
Hạ Cảnh Đình đến gần cô, ngay sau lưng gần trong gang tấc đứng đấy, ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên bờ vai cô, chăm chú nhìn.
Không có tiếp xúc thân thể, nhưng chỉ qua một ánh mắt này thôi cũng đủ mập mờ.
Lông mi của anh quá dài, khi rũ xuống luôn có cảm giác thâm tình rất đỗi chân thành.
Dường như Diệp Thanh cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, Diệp Thanh khẽ động mắt, hàng mi rung rung mở ra.
Một bóng dáng cao lớn lờ mờ dần dần hiện ra trước mắt cô.
" Hạ Cảnh Đình? " Diệp Thanh dịu mắt ngồi dậy: " Anh làm gì mà lén lút giống như trộm thế? "
" Còn không phải tại em đưa người khác tới phòng em ư? Báo hại anh không thể đường đường chính chính xuất hiện! " Bộ dạng oan ức nhưng âm thầm chịu đựng, so với Hạ Cảnh Đình lúc trước khí chất cao ngạo, rõ ràng khác một trời một vực.
Diệp Thanh bất đắc dĩ đặt lên trán anh một nụ hôn, giọng nói đầy yêu chiều: " Ngoan nào, anh trở về đi, để sau khi xong việc em bù cho anh sau được không? "
Hạ Cảnh Đình bất chợt lật người, đè cô dưới thân mình.
" Anh- " Âm thanh chưa thoát ra khỏi miệng đã bị nghẹn trong cổ họng.
“Em biết thế nào gọi là đùa với lửa không?” Giọng nói trầm thấp của Hạ Cảnh Đình lọt vào tai cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, cất giấu tia nóng bỏng khôn cùng… rồi anh cúi đầu xuống, rồi hôn lên môi cô.
Anh ngậm lấy bờ môi cô, đầu lưỡi phác họa viền môi ấy, hôn đến nỗi cả người cô mềm nhũn mới cạy mở hàm răng cô, bá đạo tiến vào thăm dò, đánh chiếm thành trì.
Hơi thở của anh phả vào cổ cô, thấp giọng tuyên bố từng chữ: " Hay là bù đắp luôn cho anh được không? Anh sắp nhịn đến hỏng rồi! "
" Lúc anh không đứng đắn thật sự quá đáng ghét…" Dưới ánh mắt ẩn giấu vài tia cười cợt của anh, cô không kìm được mà lầm bầm, lườm anh một cái rồi xoay mặt rời đi.
“Chỉ không đứng đắn với mình em thôi, em còn uất ức cái gì?”
Diệp Thanh hừ một tiếng…
Trái tim khẽ rung động…
" Thanh Thanh.
Vợ ơi! "
" Anh mau đi đi! Em nói bù đắp là sẽ làm mà! "
" Được! Anh nhớ lời này của em rồi! " Hạ Cảnh Đình nhẹ nhàng hôn lên tóc cô rồi rời đi.
Căn phòng lúc này cũng quay trở về yên tĩnh.
Gò má Diệp Thanh không nhịn được đỏ bừng, cô phụng phịu đập tay vào nệm: " Tên đáng ghét! Phá giấc ngủ của mình, giờ làm sao lại giấc đây…"
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đường Bích Vân bỗng bừng tỉnh.
Cô vẫn còn hơi hoảng hốt, thả lỏng một lúc cô mới đưa tay cầm điện thoại, mới hơn bốn giờ.
Bên cạnh không có ai, trống không.
Cô ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, vuốt vuốt đầu tóc lại.
Xuống giường đi dép lê rồi cô cầm áo khoác mặc vào.
Đường Bích Vân ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài một màu đen kịt.
Đi tìm một vòng, bỗng nhìn thấy rèm che của cửa sổ sát mặt đất bị gió thổi nhẹ đung đưa, cô đi đến đẩy cửa ban công ra, ban công ở chỗ này cũng có một chiếc rổ ghế ngồi thư giãn.
Diệp Thanh đang ngồi ở trong đó, cô mặc đồ ngủ, cầm điện thoại di động trong tay, ngẩng đầu lên nhìn cô.
" Dậy sớm thế? Không ngủ được à? "
" À không phải.
Nhờ cô mà tối qua tôi ngủ rất ngon, chỉ là theo thói quen dậy vào giờ này… mà cô cũng dậy sớm thế? " Đường Bích Vân ngại ngùng gãi đầu.
" Tôi không ngủ được.
"
Đường Bích Vân lo lắng hỏi: " Có phải tại tôi ở đây nên làm phiền đến giấc ngủ của cô rồi không? "
" Không.
" Đúng là có người làm phiền đến giấc ngủ của tôi nhưng không phải cô.
Câu nói này tuyệt nhiên không thể nói ra.
Mặt trời lên, đầu đường bắt đầu nhộn nhịp, người người qua lại.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Thanh, Đường Bích Vân hân hoan cầm chiếc váy đứng trước gương ngắm nghía.
" Cái váy này trông đắt tiền như vậy, cô có chắc là đưa nó cho tôi dùng không? "
" Ừ.
"
" Cảm ơn cô.
"
" Phục vụ sắp mang đồ ăn lên rồi, cô ở lại ăn rồi hãy đi.
"
" Thôi, hôm nay tôi có nhiều cảnh quay nên phải đi sớm.
Với cả chị Chi đã đợi tôi từ sớm ở dưới sảnh khách sạn rồi! Tôi đi trước.
"
Hôm nay cảnh quay của Đường Bích Vân hơi nhiều nên cô ấy đi sớm hơn một chút.
Diệp Thanh thì đầu giờ chiều mới đếm trường quay, cô ngồi đợi tại chỗ, ngẫu nhiên thoáng thấy dáng vẻ Đường Bích Vân không đúng lắm.
Thân hình nhỏ bé ngồi một chỗ, quần áo trên người cũng ướt sũng.
" Cô làm sao vậy? Quần áo ướt rồi mà không đi thay?"
" Tôi phải quay cảnh đứng dưới mưa, vừa nãy bị NG mấy lần nên phải tạm dừng để nghỉ ngơi một chút để lấy lại tinh thần."
" Chị Chi đâu?"
" Tôi không biết, sau khi đưa tôi tới đây thì cũng không thấy bóng dáng chị ấy đâu.
"
Quản lí của Đường Bích Vân, nói cách khác là Tĩnh Chi biết rõ hôm nay cô ấy quay cảnh mưa nhưng không giúp Đường Bích Vân giữ ấm, lúc nghệ sĩ cần nhất chị ta cũng không xuất hiện.
Ha, cái gì mà gọi là quản lý kim bài của Giải Trí Tinh Dạ Quang chứ.
Diệp Thanh trào phúng lắc đầu.
Diệp Thanh đứng dậy, rót ít nước ấm, mở túi trà gừng ra pha cho Đường Bích Vân.
Khi cô đưa ly trà cho Đường Bích Vân thuận tiện cầm lấy tay cô ấy, tay… lạnh như băng.
" Ít ra cũng phải thay đồ đi chứ! Đây, cô uống đi, trà gừng giúp làm ấm người.
"
" Cám ơn.
Nãy đạo diễn nói cứ để như vậy, nó sẽ có tác dụng cho việc láy cảm xúc hơn.
" Đường Bích Vân để ly trà sang một bên, giọng nói ngọt ngào như kẹo đường pha thêm chút run rẩy.
Diệp Thanh sờ trán cô ấy, may mà không nóng, chắc sẽ không phát sốt.
Thở phào nhẹ nhõm, cô đứng lên: “Tôi đi lấy giúp cô cái chăn…” Đã lo một chuyện rồi thì lo hết luôn vậy.
“Không cần!” Đường Bích Vân nắm chặt lấy tay áo Diệp Thanh: “Như thế này được rồi…”
Ngón tay Đường Bích Vân run rẩy rất mạnh, dường như bị hoảng sợ quá độ.
Diệp Thanh nhăn lại mi, trong lòng lại không rõ rốt cuộc thì cô ấy bị làm sao: " Cô cứ như vậy thì lát nữa sẽ không thể quay phim tiếp đâu.
Đừng nói đến lấy được cảm xúc, có khi còn bị ốm chẳng thể diễn nữa! "
“Tôi…” Đường Bích Vân buông lỏng tay áo Diệp Thanh, đầu cúi càng thấp: “Cảnh vừa rồi tôi diễn không tốt, trước khi tìm được cảm giác em không thể lau khô.”
“Ai dạy cô cách nhập vai như thế?” Diệp Thanh nhíu mày thật sâu.
Đúng vậy, có cùng hoàn cảnh với nhân vật thì càng dễ nhập vai hơn.
Khi cô mới vào nghề cũng từng làm như vậy, nhưng sau cô mới biết, đối với diễn viên mà nói có nhập vai được hay không là vô cùng quan trọng, nhưng cơ thể khỏe mạnh lại còn quan trọng hơn.
Bị bệnh thì sao có thể quay phim được nữa, đừng tưởng rằng diễn viên nhờ vào sự kiên cường chống đỡ là có thể diễn xong, có đôi khi thân thể còn yếu ớt hơn so với sự tưởng tượng của bản thân.
“Diệp Thanh, tôi có thể làm được, cô không cần để ý đến tôi, tôi có thể mà.” Lúc nói chuyện giọng nói Đường Bích Vân vẫn còn run rẩy, cơ thể cũng vẫn run không ngừng nhưng lại để lộ sự quật cường.
Diệp Thanh đứng thẳng lên, đi nhanh ra ngoài.
Chắc là… bị ghét rồi… Đường Bích Vân cúi đầu xuống.
Đột nhiên một chiếc khăn lớn từ trên trời rơi xuống, trùm lấy cơ thể Đường Bích Vân.
Cô ấy ôm khăn ngồi trên ghế, mờ mịt nhìn Diệp Thanh, giống một con chó nhỏ bị lạc đang ngồi đợi chủ nhân của nó.
"Sức khỏe mới quan trọng, không có sức khỏe, cho dù cô có thể kiên cường diễn cũng sẽ làm bạn diễn của cô bị phân tâm, lo lắng cho cô.
Nếu cô còn muốn ở lại trường quay thì giữ ấm cho tôi, còn nếu không muốn chỉ ngồi im ở đây thì về luôn đi.”
Diệp Thanh nhìn vẻ mặt mờ mịt của Đường Bích Vân rồi thở dài, cầm lấy chiếc khăn nhẹ nhàng chà lau tóc giúp cô ấy.
“Đúng