" Đúng là cô nàng ngốc nghếch! " Mặc Hàn Lâm tức giận nhéo má Đường Bích Vân một cái.
Diệp Thanh cùng Hạ Cảnh Đình từ chỗ khuất, chầm chậm bước đến gần chỗ hai người, mỉm cười: " Mặc tổng, dù sao anh cũng sớm biết mọi chuyện, cũng đừng nên dọa cô ấy nữa! "
Đường Bích Vân đầu tiên là sửng sốt một chút, dường như có chút không hiểu những lời này của Diệp Thanh là có ý gì.
Đôi mắt to tròn hệt như một chú thỏ mà hướng tới ba người.
Không phải cô mới là người thực hiện kế hoạch bất ngờ này sao?
Diệp Thanh cong lên đôi môi nhỏ nhắn nở một nụ cười, ý cười trong suốt nhìn Đường Bích Vân: " Tôi chính là lo rằng một cô gái nhỏ nhắn như cô, làm sao có thể tự mình đối đầu với đám người đó, cho nên từ sớm đã nói cho Mặc tổng biết kế hoạch phá vỡ tiệc cưới ngày hôm nay! "
Đường Bích Vân mặt đầy hoang mang, bảo sao khi cô xuất hiện làm phá vỡ bầu không khí ấy, Mặc Hàn Lâm cũng vẫn như không có chuyện gì, giống như đã biết trước có chuyện gì xảy ra vậy.
" Anh ngay từ đầu đã biết rồi sao? "
Mặc Hàn Lâm ánh mắt đầy yêu chiều nhìn Đường Bích Vân: " Nếu không em nghĩ rằng có thể dễ dàng đi lên bục phát biểu mà không bị bảo vệ ngăn lại, có thể dễ dàng kết nối với máy chiếu mà mở đoạn video đó lên?"
Đúng vậy, tuy chỉ tổ chức nhỏ nhưng đường đường là vương tử một nước, vì sao an ninh của đám cưới mình lại lỏng lẻo như vậy.
Đường Bích Vân lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, cứ ngỡ rằng mình là người đem lại bất ngờ, nhưng ngược lại bản thân mới là bị bọn họ làm cho ngạc nhiên.
Đường Bích Vân tức giận phồng má:" Mọi người thật quá đáng, nếu ngay từ đầu đã biết rồi thì vì sao vẫn để em lên vạch trần Khúc Tử Yên? Cả Diệp Thanh nữa, cô lại lén giấy tôi đi nói chuyện này cho anh ấy biết.
Thật xấu hổ quá đi! "
" Nhưng mà em có thể nói cho anh biết, vì sao em lại làm vậy không? "
" Tất nhiên vì em không thể để cho anh kết hôn với loại phụ nữ giống như vậy rồi! Thật không ngờ Khúc Tử Yên lại là người như vậy, uổng công em còn coi cô ấy là người bạn tốt nhất!" Đường Bích Vân càng nghĩ càng tức, lại càng cảm thấy đáng thương cho Mặc Hàn Lâm, Khúc Tử Yên vậy mà lại lừa dối tất cả mọi người.
Bỏ qua câu trả lời của Đường Bích Vân, ánh mắt Mặc Hàn Lâm càng thêm kiên định nhìn chằm chằm Đường Bích Vân: " Chỉ có vậy?"
" Ý anh là sao? "
" Em có thể lờ đi, coi như không có chuyện gì mà! Như vậy thì em sẽ không phải rước họa vào thân!" Sau mỗi một lời nói, Mặc Hàn Lâm lại bước gần Đường Bích Vân thêm một bước.
Nghe thấy câu nói này, Đường Bích Vân có chút tức giận: " Em đương nhiên không thể làm thế! Em làm sao có thể dương mắt nhìn người em thích không hạnh phúc được chứ! " lời nói vừa thoát ra, Đường Bích Vân ngược lại phát giác được hình như có gì đó không đúng, cô vội lấy tay bịt miệng lại.
" Thật chứ? Bích Vân, em thật sự thích anh? " Nhận được lời nói bản thân muốn nghe, Mặc Hàn Lâm vui mừng ra mặt, ép sát Đường Bích Vân tới xấu hổ.
" Ai…ai nói em thích anh chứ… Anh đừng có tự luyến! "
" Bích Vân, thôi nào, thích thì cứ nói là thích, phủ định như vậy khác nào là muốn đẩy người mình thích cho người khác đâu chứ! " Diệp Thanh nãy giờ cứ cười tủm tỉm mãi.
Nói không ngoa chứ đôi này dễ thương chết được.
Cô đọc qua tiểu thuyết đã thấy quắn quéo rồi, giờ trực tiếp chứng kiến lại càng thấy nổi da gà hơn.
" Đâu… đâu có… tôi không hề có ý như vậy… Đúng vậy, anh nói đúng, là vì thích anh nên em mới không nhịn được muốn đến phá một chút! Sao, anh thấy giận em à? " Đường Bích Vân phồng má, môi nhỏ cứ chu chu lên, khiến cả Mặc Hàn Lâm lẫn Diệp Thanh đều thấy bật cười.
Mặc Hàn Lâm đầy yêu chiều nhìn Đường Bích Vân: " Ngược lại, anh rất vui! Cuối cùng thì em cũng thật lòng mình rồi! Vậy bây giờ, chúng ta liền báo cho mẹ anh một tiếng để tiến hành luôn đám cưới?"
" Khụ…" Diệp Thanh len lén huých nhẹ tay Hạ Cảnh Đình, ám thị muốn rời đi để hai người này có không gian riêng tư một chút.
" Đám cưới? Anh cũng thích em à? Nên mới muốn làm đám cưới với em? "
" Tất nhiên