Sau bao nhiêu ngày, tung tích của Khúc Tử Yên vẫn chưa được tìm thấy, cô ta giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy.
Mặc Hàn Lâm đã đưa Đường Bích Vân trở về nước A, cũng là để đảm bảo an toàn cho cô.
Ngày nào Khúc Tử Yên còn tự do tự tại bên ngoài, ngày đó Đường Bích Vân không thể bình an vô sự.
Cuộc sống của mấy người Diệp Thanh coi như tạm thời yên ổn, trở về quỹ đạo vốn có.
Nhưng vẫn coi như là bình yên trước giông bão.
Hạ Cảnh Đình biết Khúc Tử Yên vẫn tự do tại ngoại chưa bị bắt giữ, ắt cô ta sẽ quay lại trả thù Diệp Thanh, nên thời gian này anh muốn dẹp yên mọi chuyện.
Anh có căn dặn người của anh phải theo sát Diệp Thanh 24/24 cứ cách 1 tiếng phải báo cáo tình hình cho anh.
“ Ngoan ngoãn ở nhà nhé, thời gian này không được đi lung tung!” cứ mỗi lần ra ngoài, Hạ Cảnh Đình đều cẩn thận nhắc nhở cô.
Tuy trên người cô được anh gắn định vị nhưng anh vẫn không tài nào yên tâm được.
“ Sẽ có người giúp em thay đồ, đến tối anh đưa em đi dự tiệc!”
“ Biết rồi mà, anh mau đi đi!” Diệp Thanh chán nản ngồi trền ghế sofa.
Dù sao thời gian này cô cũng không có việc gì, mấy bộ phim đã hoàn thành cũng sắp công chiếu, còn mấy loại tài nguyên như đóng quảng cáo hay tham gia chương trình gì gì đó, Vân Du đều giúp cô từ chối.
Cho nên cô bây giờ trở thành một kẻ nhàn rỗi không có gì làm.
Đến chiều tối Hạ Cảnh Đình về biệt thự đón Diệp Thanh.
Khi cô bước ra trên người mặc một chiếc sườn xám xẻ đùi.
Tóc búi gọn còn cài thêm vài hạt đá.
Trên tay còn cầm thêm cái quạt tròn làm điểm nhấn và đôi giày cao gót lấp lánh.
“ Chúng ta đi thôi!”
...
Hạ Cảnh Đình bước ra khỏi xe sau đó dắt tay Diệp Thanh đi vào cùng.
“Đừng lo cứ đi phía sau anh là được”
“Anh làm như em là trẻ con không bằng vậy! “
“ Lo lắng không hề thừa thãi!”
“Ô, Hạ tổng, rất hân hạnh vì hôm nay anh có thể đến dự bữa tiệc nhỏ này”
Diệp Thanh luôn đi theo sau Hạ Cảnh Đình, cô thấy anh bận bàn việc với nhiều người vậy cô cũng cảm thấy ngại nên cô đành xin anh ra một chỗ khác đứng cho khuây khoả.
“ Cảnh Đình, em ra bên kia lấy đồ ăn nhé”
“ Đi một chút rồi quay lại luôn đó! Phó Nghê, trông chừng phu nhân cho cẩn thận!”
“ Tôi hiểu rồi, Hạ tổng!”
Vì không khí trong nhà ngột ngạt nên Diệp Thanh đành phải đi ra bên ngoài hóng gió.
Vì bên ngoài cũng có người của Hạ Cảnh Đình canh trừng nên cô rất yên tâm, có điều, anh vẫn là lo lắng thái quá rồi.
Diệp Thanh đi đến bên cạnh bể bơi trên tay cầm một ly nước ngọt cô đứng ngắm nhìn khung cảnh về đêm tuyệt đẹp.
Diệp Thanh đứng ung hung ngắm nhìn khung cảnh thì bỗng chốc có một đám người đi ra họ đều là các tiểu thư quyền quý họ đi ra hồ hơi để chơi, vì lẫn trong đám đông vệ sĩ của Hạ Cảnh Đình rất khó để quan sát Diệp Thanh.
Lúc này trong đám đông có một người con gái đeo mặt nạ tiến sát tới sau lưng Diệp Thanh.
“ Mày là người đã cướp đi tất cả mọi thứ của tao! Hôm nay mày nhất định phải chết!”
Diệp Thanh thấy có tiếng nói như đang cảnh cáo cô không được phát ra một tý tiếng động nào lúc này toàn bộ các tiểu thư đều nhảy xuống hồ hơi.
Nhân cơ hội này người bí ẩn đó lấy một con dao nhỏ đâm vào sau lưng Diệp Thanh rồi tiếp đến cùng đẩy cô xuống nước.
Cả quá trình đều diễn ra một cách nhanh chóng, khiến Diệp Thanh không kịp phản ứng, cô dần dần chìm sâu hơn.
Hoá ra sự đề phòng của Hạ Cảnh Đình không phải dư thừa, Khúc Tử Yên vậy mà thực sự ra tay sát hại cô.
Nhân cơ hội đang hỗn loạn người bí ẩn đó, tức Khúc Tử Yên liền đi ra khóc khuất sau nhà rồi bỏ đi bằng cửa sau của Hoàng Thị.
Lúc này Hạ Cảnh Đình mới có phát giác ra Diệp Thanh đã đi rất lâu chưa có quay lại chỗ anh.
Anh vội vàng đi tìm cô ấy.
Lúc này ở bể bơi lại có tiếng hét thất thanh Hạ Cảnh Đình vội chạy ra chỉ thấy những cô tiểu thư kia đang lũ lượt chạy lên bờ.
Còn dưới bể có một cô gái đang chìm xuống lại còn có một vũng máu loang lổ.
Hạ Cảnh Đình không màng tới liền nhảy vội xuống bể bơi bế cô lên.
Anh đưa cô lên bờ không ngừng gọi tên cô.
Anh lấy áo khoác đắp lên người cô rồi xé một miếng vải buộc chặt chỗ bị đâm để cầm máu.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh em tỉnh lại đi!”
“Người đâu lấy xe tới bệnh viện!”
Trước khi lên xe anh còn cảnh cáo vệ sĩ của anh phải canh trừng khắp ngôi nhà này không để một ai bước ra, lệnh cho lục soát mọi ngóc ngách, phải bằng được tìm cho ra Khúc Tử Yên truớc cảnh sát, sau đó đưa cô ta về ngục tối, sau này tiện trừng phạt.
“Tất cả mọi người ở đây ngày hôm nay tuyệt đối không ai được bước chân ra khỏi ngôi biệt thự này! Nếu muốn chết có thể thử đi ra”
Lời nói của Hạ Cảnh Đình như cái đinh đóng cột.
Ở thành phố này có ai là không biết