Nửa năm sau.
“Sư huynh muội các ngươi đã gặp nhau, ta sẽ không đưa tiễn nữa, núi Linh Yên còn cần ta chăm nom.
Hai vị, xin cáo từ.”
Linh Tiểu Yêu thản nhiên nói, cũng giống như chính bản thân nàng vậy, thản nhiên, tĩnh lặng, giống như không có dao động tình cảm gì, như dòng suối nhỏ, yên lặng mà tao nhã.
Dịch Khải Liêm nhìn thấy Linh Tiểu Yêu như thế, nhất thời đã thoát khỏi cảnh diễn, cuối cùng hai mắt vẫn chỉ nhìn theo bóng hình nàng rời đi…
Đạo diễn Tô chú ý đến vẻ mặt của ba người trên sân khấu, gật gật đầu, nhưng khi thấy Dịch Khải Liêm diễn, lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lần diễn này cũng không thể trách anh ta, Diệp Thanh kia đã tung đòn sát thủ, hoàn toàn phô hết khả năng diễn xuất.
Những diễn viên xưa nay diễn chung với Diệp Thanh, đều không tự chủ được mà bị cuốn theo diễn xuất của cô.
Có lẽ la vì tất cả sự áp chế trói buộc trong quá khứ đều được cô giải thoát, vì vậy diễn cực kì nhẹ nhàng trơn tru, hơn hẳn trước kia.
So với Dịch Khải Liêm, rõ ràng cô bé Hứa An tỉnh táo hơn, chỉ trong chớp mắt đã điều chỉnh lại bản thân, nhưng cảm xúc của Dịch Khải Liêm lại quá dễ xao động, cảnh quay này phần trước còn được, chứ phần sau không thoát khỏi số phận bị kêu “cut”.
“Cảm giác thế nào? Khi diễn ấy.” hai mắt đạo diễn Tô nhìn Dịch Khải Liêm cùng Hứa An.
Hứa An không nói gì.
Cảnh diễn vừa rồi cô bé không phạm sai lầm quá lớn, cũng không sai vào lúc quan trọng, nhưng không thể không nói, cô bé thật sự đã bị Diệp Thanh ảnh hưởng, và bị dẫn dắt.
“ Hứa An, sau này đừng đè nén nữa.
Thực lực của cô vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ hết, cứ cố hết sức, đừng cố kỵ gì cả.” đạo diễn Trần nói trước mặt mọi người.
Hứa An mặc dù cảm thấy kì lạ, đè nén là ý gì, nhưng vẫn gật đầu nói “Vâng”.
Thật ra cũng chẳng có gì khó, dù sao cô cũng chỉ diễn viên, không nhất thiết phải lo lắng, suy nghĩ quá nhiều.
Cô chỉ cần diễn như mình muốn là được.
“Đạo diễn Tô, ý ông có ý gì?” Dịch Khải Liêm không nhịn được.
" Cái thằng nhóc nhà cậu! Diễn còn chưa tốt, cảm xúc không ổn định, lại cứ nhìn chằm chằm Diệp Thanh.
Cậu còn hỏi cái gì? " Đạo diễn Tô dùng cuốn tập trong tay, gõ vào đầu Dịch Khải Liêm một cái.
Sự ngưỡng mộ chết tiệt này, cũng nên tém tém lại một chút, nếu mà để ông chủ bọn họ nhìn thấy thì thật không hay!
" Ai da, ông đánh đau thế làm gì? Chỉ là lâu rồi mới làm việc lại với Diệp Thanh, cho nên trong lòng có chút kích động! "
" Kích động cái con khỉ nhà cậu! Nếu không phải vì cái gương mặt đẹp trai này của cậu, còn lâu tôi mới nhìn trúng để cậu đảm nhận vai này! Mau vào trong nghỉ ngơi ổn định lại cảm xúc! " Đạo diễn Tô hẵng giọng nói.
" Biết rồi mà! "
Đạo diễn Tô nói chuyện trong hậu trường nên trước sân khấu không nhiều người biết.
Sau khi kết thúc phần diễn Diệp Thanh tìm ghế ngồi xuống.
“Em lại làm chuyện xấu.” Hạ Cảnh Đình đi tới gần, vẻ mặt đầy cưng chiều cười nói.
Diệp Thanh sửng sốt hỏi lại: " Em có làm gì đâu? "
" Lại đi gieo rắc tương tư cho người khác.
Cái tên Dịch Khải Liêm kia đến cùng cũng không thoát khỏi móng vuốt của em! Đúng là hồ ly mê hoặc người ta mà! "
Diệp Thanh cảm thấy thật oan ức!! Rõ ràng cô chẳng làm gì, chỉ đơn giản diễn thật tốt mà thôi!
" Thanh Thanh, em có thấy đôi khi chúng ta rất xứng đôi vừa lứa hay không?” Hạ Cảnh Đình đột ngột thốt ra một câu.
Diệp Thanh liếc trắng mắt, không biết anh muốn nói gì: “Không cảm thấy.”
Cô tức giận nói, hẹn hò lâu như vậy mà không ăn ý với nhau thì chia tay từ đời tám hoánh rồi, còn duy trì được đến bây giờ sao?
“Khụ khụ…” Hạ Cảnh Đình suy nghĩ có nên lấy thứ ở trong túi ra hay không.
“Lát nữa sẽ có một cuộc phỏng vấn ở chương trình, đạo diễn Tô muốn em tham gia.” Diệp Thanh bất ngờ nói.
" À ừ, dù gì em cũng không có