Màn đêm yên tĩnh.
Cảnh tĩnh, người cũng tĩnh.
Hạ Cảnh Đình đi phía trước, Diệp Thanh theo phía sau, không ai nói với ai câu nào.
Diệp Thanh rất nguyên tắc, cách xa Hạ Cảnh Đình đúng 2 mét luôn.
Áp suất không khí theo hai người cũng giảm đến mức chạm đáy.
Nhưng không thể không nói, hoa hồng ở đây thực đẹp, có vẻ được chăm sóc rất tỉ mỉ, hương thơm nồng lãng mạn như vậy lại không hề phù hợp với tình huống hiện giờ.
Mà đúng rồi, tình tiết tiếp theo nữ chính cùng nam chính gặp nhau lần đầu tiên ngay tại nơi này, sau đó một màn thâm tình sẽ diễn ra chăng?
Trong lúc Diệp Thanh đang suy nghĩ đủ thứ trên đời, Hạ Cảnh Đình cũng lạc trong thế giới của riêng mình.
Có chuyện gì đó rất quái lạ ở đây!
Hành động, thái độ của Diệp Thanh rất quái lạ, cả cảm xúc trong anh cũng rất quái lạ.
Đáng ra khi Diệp Thanh không làm phiền anh nữa, anh phải cảm thấy rất thoải mái mới phải, nhưng tại sao trong lòng anh hiện giờ lại...!trống rỗng quá vậy?
Hạ Cảnh Đình tự chấn tĩnh lại bản thân rằng, đây cũng chỉ là phản ứng bình thường của con người thôi.
Giống như một cái đuôi hay lẽo đẽo theo sau đột nhiên mất đi, giống như cuộc sống hàng ngày bất chợt có một sự thay đổi nhỏ bỏi yếu tố nào đó nên ta mới cảm thấy lạ lẫm thôi.
Qua vài ngày là hết ấy mà.
Huống hồ sự hiện diện của Diệp Thanh giống như sự phiền phức làm đảo lộn cuộc sống nguyên tắc của anh.
Diệp Thanh mãi mê suy nghĩ, cho đến khi Hạ Cảnh Đình đột nhiên dừng lại, cô không để ý nên đâm sầm vào anh ta, vội vàng lùi về sau hai bước mới đứng vững được.
- Sao anh…
Nhìn về phía đối diện, Diệp Thanh lập tức đem những lời định nói nuốt vào.
Thân hình nhỏ nhắn, mặc một bộ váy màu trắng được cắt may rất tinh xảo để lộ ra vòng eo mảnh khảnh, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất thuần khiết không tì vết.
Nổi bật nhất vẫn là mái tóc hoàng kim kia, dù là ban đêm nhưng mái tóc ấy vẫn đang phát sáng?
Nữ chính Khúc Tử Yên ngồi giữa vườn đầy hoa hồng, khung cảnh thật thơ mộng?
Sao có nhiều hiệu ứng quá vậy?
Chờ chút, còn nam chính thì sao? Nữ chính đẹp tựa thiên thần thế kia, ít nhiều cũng phải rung động một chút chứ!
Diệp Thanh quay ngoắt qua gương mặt nam chính.
A, cô đánh giá thấp mức độ lạnh lùng của nam chính rồi, cái bản mặt lạnh như băng thế kia là sao?
- Cô là ai?
Diệp Thanh đứng ngay sau nên cảm nhận rõ mồn một luồng khí lạnh toát ra từ người Hạ Cảnh Đình.
Khúc Tử Yên nghe thấy giọng nói, cô giật mình quay ra, trước mặt là một người đàn ông tuấn mỹ vô ngần, có điều anh ta giống như một tảng băng ở bác cực vậy.
Khúc Tử Yên nhận ra, đây là Hạ Cảnh Đình, hôn phu của Diệp Thanh.
Nếu như Hạ Cảnh Đình ở đây, chắc chắn Diệp Thanh cũng ở đây.
Khúc Tử Yên đánh mắt tìm kiếm, quả nhiên lấp ló sau bờ vai rộng của người đàn ông, Diệp Thanh trong bộ váy xinh đẹp đang đứng đó.
- Sao lại ở đây?
Hạ Cảnh Đình một lần nữa hỏi, trông anh có vẻ mất kiên nhẫn.
Được biết, khu vườn phía đằng sau khách sạn này không phải ai cũng có thể bước chân vào, bởi vì nó được mẹ anh đích thân chỉ đạo xây dựng để dành riêng cho một mình Diệp Thanh, là sao cô gái này có thể đi ra đây?
Vậy là không được nha, như vậy trước khi hai người yêu đương, anh dọa con gái nhà người ta chạy mất dạng thì làm sao?
Diệp Thanh cứ thế trở thành quần chúng ăn dưa, lại nói được chứng kiến tận mắt thế này cũng thật k ích thích quá!
- Tôi...!tôi...
Khúc Tử Yên nhanh chóng đứng dậy sửa soạn lại trang phục, ấp a ấp úng nói.
Tại sao người đàn ông này lại tỏa ra khí thế bức người như vậy?
- Đây không phải nơi mà loại người nào cũng có thể tiến vào!
- Tôi...
Khúc Tử Yên sợ hãi lùi lại, gót giày vướng vào nhành cây, cô ta liền ngã ra sau.
Dáng vẻ trông đáng thương cực kì.
Diệp Thanh: "...." Sao không giống dáng vẻ cô nói chuyện với tôi lúc sáng vậy?
Chỉ có điều, cơ mặt Hạ Cảnh Đình dường như không thèm nhúc nhích, vẫn lạnh như băng.
Anh ta dơ tay lên, liền lập tức có hai người vệ sĩ mặc đồ đen xông vào, bọn họ mỗi người một bên, xách hai tay Khúc Tử Yên lên.
Khúc Tử Yên: "? "
- Mau ném kẻ đột nhập này ra ngoài! - Ánh mắt Hạ Cảnh Đình có chút thâm trầm.
Hai người vệ sĩ xách Khúc Tử Yên rời đi nhanh thoăn thoắt.
Diệp Thanh: "...." Ủa, hình như có gì đó không đúng! Tình tiết này....!hình như sai rồi!
Ừm, đột nhiên cảm thấy nữ chính thật đáng thương! Về sau làm sao hai con người này lại đến được với nhau vậy?
Diệp Thanh ngẩng mặt lên, bắt gặp cặp mắt sắc lạnh của người kia đang quan sát mình.
Diệp Thanh: "? " Nhìn tôi làm cái gì? Không lẽ là đang ra hiệu đuổi tôi đi?
Diệp Thanh mím môi:
- Tôi có thể tự đi được, anh đừng kêu mấy người đó xách tôi đi...!tôi không muốn cái nách tôi bị đau đâu!
- Khụ...
Nam chính đang cười, tuy chỉ là cái nhếch miệng nhưng anh ta thật sự đang cười!
Trong tiểu thuyết, nam chính cười rất ít, từ chương đầu đến chương cuối, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay, mà tất cả những lần đó, Hạ Cảnh Đình chỉ cười với nữ chính mà thôi.
Nhưng nhìn anh ta cười, Diệp Thanh chỉ thấy sợ thôi, không lẽ cô gặp quỷ rồi? Anh là đang suy nghĩ làm sao thủ tiêu cô một cách nhanh gọn lẽ sao?
Không thể nào! Đây là tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, không phải xã hội đen!
Đây là tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, không phải xã hội đen!
Đây