"Tôi sẽ là của anh."
Trịnh Liệt ngẩng đầu, nhìn vào thân thể trắng noãn, trên da thịt vẫn còn in
dấu tím đỏ của đợt ân ái trên xe hôm trước còn mờ nhạt thấy được, trong
mắt hắn lại phát ra tia khao khát.
Hắn khẽ nhếch miệng nhìn Lâm Vĩnh Túc, đặt chiếc bút trong tay xuống bàn, sau đó chậm rãi đứng lên đi đến bên cạnh Lâm Vĩnh Túc.
Hành động này của Trịnh Liệt báo hiệu cho điều gì, Lâm Vĩnh Túc biết rất rõ. Thân thể cô cũng vì vậy mà khẽ run lên. Run không phải vì sợ, mà là cô
không nghĩ tới một ngày mình lại phải dùng thân thể để trao đổi một cái
gì đó.
Trịnh Liệt đứng trước mặt Lâm Vĩnh Túc, nhìn thân thể đang khẽ run lên của cô, hắn thở dài một tiếng, đưa ngón tay lên vuốt ve
khuôn má của cô, ngón tay lướt qua môi, xuống cổ, rồi nhẹ nhàng lướt qua những dấu ấn đang mơ hồ hiện ra trước mắt hắn. Dừng lại ở bên vùng eo
nhỏ nhắn, Trịnh Liệt đưa ra sau lưng, dừng lực một chút, cả người gần
như là trần truồng của Lâm Vĩnh Túc bị ép sát vào trên người hắn.
Trịnh Liệt khẽ nhếch miệng một cái: "Cô gái, em cho rằng tôi sẽ cần sao?"
Lâm Vĩnh Túc có chút kinh ngạc mở mắt nhìn Trịnh Liệt. Hắn vừa nói gì?
Trong ánh mắt tràn đầy ngờ vực không thể tin đó, Trịnh Liệt lặp lại lần nữa:
"Tôi không cần." Sau đó vỗ nhè nhẹ vào đôi mông tròn trịa của cô hai
cái, buông tay ra khỏi người cô, muốn xoay người quay về ghế làm việc.
Nhưng hắn còn chưa kịp xoay người, một bàn tay nhỏ nhắn đã nắm chặt lấy áo hắn.
Giữ chặt lấy hắn không cho bước thêm bước nào.
Trịnh Liệt trên mặt không bày ra chút cảm xúc nào, vẫn đứng yên như muốn để
xem cô sẽ làm gì, bạc môi mỏng mím lại, đưa mắt nhìn xuống người đang
quỳ gối xuống trước mặt mình.
Lâm Vĩnh Túc mang theo vẻ mặt cam
chịu ngước nhìn hắn, thân thể còn hai mảnh vải ép sát vào đôi chân đang
được chiếc quần âu ôm lấy của hắn.
Khuôn má cô chạm vừa đúng vào
hạ bộ của hắn, cảm thấy chỗ đó có phần đã cương lên thì cơ thể cô có
chút cứng nhắc, nhưng lập tức ôm hắn càng chặy hơn, khuôn mặt cọ cọ vào
hạ bộ cách lớp vải quần của hắn khiến cho vật kia càng trở nên cứng rắn
hơn.
Ôm uất ức, Lâm Vĩnh Túc cong cánh môi như cười như không,
cũng dường như là đang tự giễu chính mình: "Nhưng là tôi muốn cái này
của anh."
Nói xong, bàn tay non nớt của Lâm Vĩnh Túc không
ngại ngùng đưa đến nơi giao điểm giữa hai chân hắn, sau đó kéo khoá.
Nhưng vừa kéo xuống được một nửa liền bị một bàn tay to lớn ngăn lại.
Lâm Vĩnh Túc không nghĩ đến của hắn đã cứng rắn như vậy rồi mà bản thân
vẫn bị hắn ngăn cản nên có chút hơi ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng dùng lực muốn
tiếp tục kéo xuống, lại bị bàn tay của hắn giữ chặt không nhúc nhích được. Bàn tay hắn dùng lực mạnh đến nỗi tay cô muốn gãy ra, đau
đến muốn khóc. Từ trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói âm lãnh, và
cũng dường như còn chứa cả sự tức giận: "Cô làm loạn đủ chưa?"
Trịnh Liệt hất tay cô ra, quay người đi về phía ghế làm việc: "Mau mặc đồ vào..."
Câu nói còn chưa dứt, Lâm Vĩnh Túc đã ôm lấy người hắn, đôi tay trần vòng
qua vùng eo thon rắn chắc, đôi ngực mềm mại no đủ tựa vào lưng Trịnh
Liệt.
Kích thích này quá lớn đối với hắn rồi.
Đôi tay của Lâm Vĩnh Túc rất không ngoan ngoãn sờ soạng lung tung trên người của
Trịnh Liệt, hắn không để cho Lâm Vĩnh Túc tự tung tự tác nữa mà lập tức
cầm lấy tay cô, đè cô đặt nửa người trên lên bàn làm việc: "Được, nếu cô đã muốn thì tôi không còn cách nào."
Nói xong, Trịnh Liệt liền
đưa tay xuống, soẹt một tiếng, khóa quần hoàn toàn bị kéo xuống, hắn lôi ra cự vật đã sớm ngẩng cao đâu, đưa cự vật tới nơi miệng huyệt của Lâm
Vĩnh Túc mà cọ xát: "Đã ướt vậy rồi? Em thật không thể chữa."
Hắn cúi xuống đưa miệng ghé sát tai Lâm Vĩnh Túc, thở ra một làn hơi nóng
rực, sau đó gặm cắn tới gò má, tới miệng, đưa lưỡi mình vào miệng Lâm
Vĩnh Túc, quấn quýt, điên cuồng mà nồng nhiệt hôn môi, dây dưa với chiếc lưỡi nhỏ nhắn ở trong miệng cô. Thẳng đến khi Lâm Vĩnh Túc tựa hồ như
mất hết khí lực, không khí trong não dường như sắp cạn kiệt thì đôi môi
cô mới được thả ra, chớp lấy cơ hội này, Lâm Vĩnh Túc hít thở như thể
đây là lần cuối được thở một loại.
Tay Trịnh Liệt đưa ra
phía sau lưng Lâm Vĩnh Túc, gảy nhẹ một chút, khuy cài phía sau liền
bung ra, chiếc áo ngực cũng theo đó mà tung ra, bộ ngực vì mất đi mảnh
giáp cuối cùng mà nảy lên một cái, rồi rung rinh trước mặt hắn như mời
gọi.