Có thể...là vì....
Nghĩ tới đây khóe miệng của Trịnh Liệt lại cong lên một chút.
Cô gái đó...hẳn là đã tỉnh sau khi hắn rời khỏi rồi nhỉ? (Na: sắp chết tới nơi luôn chứ tỉnh thôi đã là gì. hơ hơ....)
************
Chiếc xe chở Trịnh Liệt dừng lại trước một tòa nhà lớn nhất ở khu nhà cao cấp Trịnh Hòa, ngôi nhà mang theo phong cách Âu Mỹ cổ điển kết hợp với hiện đại, rất sang trọng và mang theo chút gì đó rất cổ kính.
Cánh cổng lớn nạm vàng đang đóng chặt khiến xe của Trịnh Liệt không thể tiến vào được. Thấy xe dừng lại không đi tiếp, Trịnh Liệt mở mắt ra, nhíu mày một cái sau đó rút điện thoại ra, nhấn phím gọi.
Đầu giây bên kia phải mất khá lâu thời gian mới bắt máy, vang lên giọng trầm thấp, âm hiểm, nhưng ít nhất là còn khàn khàn của dục vọng còn chưa nguôi có chút bất mãn, nói: "Trịnh Liệt, gọi tôi? Không phải là ngày mai có động đất hay sóng thần đấy chứ?"
Nghe câu nói đầy vẻ châm biếm của Ninh Kiến Thần thì Trịnh Liệt phần nào cũng hiểu được là mình đang phá hoại giây phút tốt lành của người nào đó: "Tôi đang ở trước nhà cậu." Trịnh Liệt nói một câu ngắn gọn, không thừa không thiếu, vừa đủ để Ninh kiến Thần xác nhận được được một việc vô cùng quan trọng, đó là vì mải mê muốn ăn điểm tâm mà quên mất đã hẹn Trịnh Liệt tới nhà mình.
Nghĩ tới Trịnh Liệt đang ngồi trong xe, chờ mình mở cửa với khuôn mặt không nhẫn nại, đen hơn cả mỏ than châu Phi thì khóe miệng Ninh Kiến Thần nở nụ cười.
"Đang ở trước nhà tôi? Hảo."
Nói xong câu đó, cả Trịnh Liệt và Ninh Kiến Thần đều cùng tắt máy. Sau hai giây, cánh cửa của tòa nhà từ từ mở ra. Khi thấy xe của Trịnh Liệt thì hai hàng vệ sĩ to cao, mặc vest đen, đeo kính đen ở hai bên cúi chào dù hắn vẫn đang ngồi bên trong.
Trịnh Liệt vẫn nhắm mắt nhưng cái hình ảnh quen thuộc này thì hắn có thể tưởng tượng ra không sót một chi tiết nào.
Cái tên Ninh Kiến Thần này, thật là quá phô trương rồi, để Vỹ Tinh ở đây, hẳn sẽ bị hắn làm hư mất thôi.
Vỹ Tinh...Aizzzz.... con bé này từ nhỏ đã sợ Trịnh Liệt.
Nhắm mắt suy nghĩ lại một chút về bản thân.
Trịnh Liệt, có một người mẹ xinh đẹp,
một người cha tuấn lãng nhưng vô cùng đào hoa. Năm năm tuổi, cha hắn bỏ mẹ con hắn theo một người đàn bà tên là Khiên Thục Linh, mẹ hắn vì đau buồn mà đổ bệnh. Bị bố mình ruồng bỏ không một chút thương tiếc, không một đồng xu dính túi, lúc đó hắn còn quá nhỏ để lo được việc gì cho mẹ mình, chỉ biết giương mắt nhìn người mẹ đáng thương ngày một gầy gò xanh xao hơn vì phải kiếm tiền nuôi lớn mình. Phải sống dưới gầm cầu, hay lại trên những chiếc ghế đá ngoài công viên. Đêm lạnh buốt đến thấu xương, mẹ hắn ngồi co ro ôm đứa con trai với chiếc áo may vá đủ kiểu vào lòng. Khuôn mặt tái nhợt, đôi môi tím ngắt....
Dù là đứa trẻ....
Trịnh Liệt hắn cũng đã nảy sinh thù hận sâu sắc đối với hai kẻ kia.
Thật may mắn sao, mẹ hắn lại được một người đàn ông yêu mến, rồi cưới về. Người đàn ông đó rất yêu mẹ hắn, yêu thương hắn như con ruột.
Năm hắn bảy tuổi, người cha nuôi với mẹ hắn mang về một đứa bé gái, rất đáng yêu, đặt tên là Lô Vỹ Tinh.
Năm mười lăm tuổi, công ty của bố nuôi hắn đang trên đà phát triển thì bỗng nhiên qua một đêm liền sập đổ, mẹ hắn vì tội lỗi mà ngã bệnh rồi qua đời. Lòng thù hận của Trịnh Liệt lại càng tăng. Hắn đã thề sẽ trả bằng được mối thù này.
Lô Vỹ Tinh, con bé vẫn luôn nghĩ hắn là người anh trai cùng cha khác mẹ. Nhưng thật ra... Chỉ có hắn biết rằng, thật ra hai anh em bọ họ, chẳng dính líu chút huyết thống nào cả.
(Ồ men. tôi nói nhé, nhiều bạn buồn cười cực, đọc truyện của tôi mà bảo truyện tôi giống truyện này truyện nọ. Xin nói, đây là truyện tôi tự sáng tác. Có cái kiểu nào mà cái lời thoại "Gọi tôi là Thần." mà cũng bị nói là giống trong truyện của Ân Tầm không? Bạn có bình thường không vậy? Lời thoại tôi muốn viết sao là việc của tôi, của Ân Tầm á? Nể bạn quá.)