Trên con đường vách núi
Xung quanh là hàng rào chắn bảo vệ
Chiếc xe Ferrari màu đỏ phóng nhanh.
Làn gió siệt qua má khiến Lâm Vĩnh Túc có chút rát. Gò má vì ma sát mạnh với gió mà trở nên đỏ ửng.
Hai vai cô hơi co lại vì lạnh. Là thời tiết cuối hạ, đáng lẽ vẫn còn
phảng phất cái nóng nồng của nắng, nhưng là bị gió cuốn hết đi. Chỉ còn
lại sự lạnh rát tát vào mặt.
Lâm Vĩnh Túc cố gào lên “dừng xe lại, cô điên rồi à”, chỉ là cô đã gào hết sức nhưng bị sức gió còn lớn hơn cuốn đi tất.
Ok. Cứ coi như là cô ta không nghe thấy giọng của cô nói, nhưng khẩu
hình miệng của cô thì rõ ràng như vậy, hơn nữa không phải cô chỉ nói một lần, mà cô đã lập lại rất nhiều lần, hẳn là không có chuyện cô ta không thể không nghe thấy.
Tốc độ chạy xe của cô ta nhanh như vậy, chưa kể đến con đường núi
ngoặt nghoèo, mà kể cả là đường lớn cũng rất dễ gây tai nạn. Cô ta muốn
chết nhưng cô thì không. Cô còn phải về gặp mẹ nữa.
Nghĩ tới đây, Lâm Vĩnh Túc lại cố gắng hét lên lần nữa, chỉ cầu mong
là thư kí Ngô lọt tai:” Thư kí Ngô, tôi muốn xuống xe, cô dừng xe lại
ngay.”
KÉTTTT…….
Tiếng xe phanh gấp vang vọng cả một không gian, chói tai khiến cho đại não của Lâm Vĩnh Túc có chút váng, cô nhắm chặt mắt lại.
“Được rồi. Xuống xe đi.” Giọng nói của thư kí Ngô vang lên. Sau đó là thư kí Ngô đích thân xuống xe.
Ngô Hoàng Nhung, người phụ nữ với thân hình nóng bỏng, mặc trên người bộ vest nữ màu đỏ đồng màu với chiếc xe Ferrari của cô ta, cổ áo mở
rộng lộ ra hơn nửa bộ ngực no tròn căng mềm, cặp mông đầy đặn được chiếc váy bó sát tôn lên vòng ba mê người đang chuyển động theo từng nhịp
giày cao gót bước đến bên Lâm Vĩnh Túc.
Ngô Hoàng Nhung đứng đó, đưa đôi mắt lạnh tanh nhìn xuống Lâm Vĩnh
Túc đang ngây ngốc nhìn mình vẻ thương hại. Trong mắt cô ta lại càng
thêm chán ghét, mở cửa xe, cầm lấy cánh tay của Lâm Vĩnh Túc kéo xuống.
“Cô ra khỏi xe tôi.”
Lâm Vĩnh Túc bị kéo bất ngờ nên lảo đảo vài bước, suýt ngã.
Sau khi định hình được mình đang đứng giữa con đường núi vắng tanh thì trong lòng Lâm Vĩnh Túc mới xuất hiện cảm giác bất an.
Không hiểu sao…cảm giác bất an càng ngày càng lớn.
Là do cô tưởng tượng ra sao?
Dù con đường núo này cũng khá cao, nhưng kể cả là cô bị bỏ lại đây,
cô vẫn sẽ dễ dàng tìm được đường về. Chắc là do cô suy nghĩ quá nhiều
nên tâm lý có chút bất ổn rồi.
Lắc lắc đầu một cái, Lâm Vĩnh Túc nhìn Ngô Hoàng Nhung nở nụ cười: “Thư kí Ngô, cảm ơn cô đã giải thoát cho tôi khỏi…”
Chát…
Một cái tát…
Cộng thêm cái lạnh rát vì gió khi nãy…
Khiến Lâm Vĩnh Túc rát buốt, đầu óc tê rần. Còn chưa kịp định hình cái tát vừa xảy ra thì CHÁT thêm một tiếng.
Đầu óc cô quay cuồng. Chân đứng có chút không vững, lùi về sau hai bước, sau đó ngã xuống.
Tay Lâm Vĩnh Túc chống xuống đất, cảm thấy có chất lỏng tanh tưởi bên miêng, cô khẽ nhíu mày, sau đó tay trái quệt bên miệng, máu.
Đau thật.
Lâm Vĩnh Túc chống tay, muốn đứng lên, lại cảm thấy đầu ngón tay đau
đến tê dại. đau như thể các dây thần kinh bị kéo căng rồi siết mạnh buộc chặt lại với nhau vậy.
Nhìn vào đầu ngón tay, ở đó đang bị giày cao gót giẫm lên. Lâm Vĩnh
Túc nhíu chặt mày, miệng mở ra muốn kêu đau nhưng mà lại đau tới mức
không thốt nổi lên tiếng nào. Âm thanh cứ như vậy mà nghẹn lại nơi cuống họng.
Chuyện này là sao?
Cô không nhớ mình đã làm gì sau đối với thư kí Ngô. Vậy….
“Dám gần gũi Trịnh tổng sao? Con bé quê mùa này, cô nghĩ mình gần gũi được Trịnh tổng
là có thể một bước lên mây rồi sao? Đừng có mơ.”
Sau mỗi lần ngắt nghỉ của câu nói, là một lần thư kí Ngô càng nhấn
thêm lực vào mũi giày cao gót, khiến cho ngón tay của Lâm Vĩnh Túc càng
đau buốt.
Trịnh tổng? Trịnh Liệt sao?
“Aaa…..xin cô…. đau quá….hu….” Lâm Vĩnh Túc cuối cùng cũng thốt ra
được lời nói, chỉ là lúc phát ra âm thanh cũng là lúc nước mắt nó tự
trào ra.
Cô không muốn khóc, cô không muốn mình yếu đuối. Nhưng là hốc mắt tự
nóng lên, dây thần kinh trên đầu ngón tay truyền đến đại não, cái đau từ đại não truyền lên dây tuyến nước mắt khiến nó tự chảy ra những giọt
chất lỏng trong suốt, phản chiếu thêm ánh sáng mặt trời tạo ra những tia long lanh như kim truyến, đẹp mà bi thương.
Có đều…
Ngô Hoàng Nhung thấy những giọt nước mắt của Lâm Vĩnh Túc thì không
có chút cảm giác thương xót nào mà trong lòng càng trào dâng lòng căm
hận, lực dồn trên mũi giày càng tăng thêm vài phần: “Cô đừng tưởng dùng
những giọt nước mắt kia là có thể lừa gạt được tất cả mọi người. Ai cũng có thể bị cô gạt, Trịnh tổng có thể bị cô gạt, nhưng tôi thì không.”
Từng chữ từng chữ, thư kí Ngô như gằn giọng, rít qua kẽ răng mà nói.
Nói xong, thư kí Ngô cúi người ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt
đang ướt nhòe của Lâm Vĩnh Túc mà nói: “Tôi ghét nhất là loại con gái
dùng mọi thủ đoạn để mồi chài đàn ông như cô. Nói cho cô biết, Trịnh
tổng là của tôi. Của tôi có hiểu không hả?”
Mũi giày vẫn giẫm lên tay cô, Lâm Vĩnh Túc ứa nước mắt, cắn chặt môi
cố để mình không đau quá mà khóc lớn như một đứa trẻ, cố sức gật đầu,
gật đầu cật lực như thể sợ thư kí Ngô không thấy vậy.
Trịnh tổng, Trịnh Liệt là của cô ta hết đấy. Lâm Vĩnh Túc cô không cần, không cần. Cô thật sự không cần hắn.
Chỉ vì hắn… chỉ vì hắn mà cuộc đời cô đã thảm vô cùng rồi. Cô chỉ hận là chưa thể trả thù được cho bố mình, còn của ai… của ai thì đâu liên
quan gì tới cô đâu.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi… xin cô… Trịnh Liệt là của cô…”
“Cô nói thật không?” thư kí Ngô nghe Lâm Vĩnh Túc nói vậy thì hỏi lại với vẻ nghi ngờ tràn đày trong mắt.
Lâm Vĩnh Túc gật đầu: “Thật, là thật…hu… thực ra tôi với hắn không có gì cả. Thật đấy.”
“Cô nói thật chứ?”
Gật đầu.
“Vậy sao cô còn dám tiếp cận Trịnh tổng hả?”
Chát… nói xong, một cái bạt tai khác liền giáng xuống bên má phải của Lâm Vĩnh Túc, sau đó cổ áo cô bị xốc lên: “Nói nhanh, cô tiếp cận Trịnh tổng là có mục đích gì?”
(Muốn mai có chương mới không? *thả thính đấy* hắc hắc)
(Còn tiếp)