(Na: Ta đang rất vui, vì cố gắng trả lời cmt cho một vài bạn đòi
chương mới mà ta đã đến chậm xe buýt, chỉ chậm đúng một phút thôi. Ôi
cái cuộc đời tôi. *Cắn áo* Tháng này lại ngồi gặm bánh mì thay cơm rồi.
Hức….)
*************************
Ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống từng góc ngách, từng phân tảng trong không gian.
Trên con đường lớn của thành phố, Lâm Vĩnh Túc mặc một chiếc váy
trắng liền thân với đường viền ren có họa tiết nhẹ nhàng, điểm thêm vào
đó là một bông hoa nhỏ màu xanh ở trước ngực và thắt lưng cùng màu tôn
lên vòng eo mảnh khảnh tinh tế.
Cô bước trên đường, những nếp gấp váy cũng theo từng nhịp chân của cô mà dập dềnh lên xuống đến xinh đẹp. Làn da trắng mịn dưới ánh ắng càng
tô lên sự tươi tắn cùng xinh ddejp.
Có chút khiến cho người khác khó rời mắt.
Bên cạnh cô còn là một người đàn ông vô cùng tuấn tú.
người đàn ông đó chỉ mặc đơn giản áo sơ mi trắng cùng quần âu đen
càng tôn lên đôi chân thon dài đầy mạnh mẽ, sự kết hợp đơn giản nhưng
lại tôn lên sự mê hoặc khó tả.
(Na: tội nghiệp, Trịnh ca, nhà anh nghèo tới nỗi mặc mãi một bộ này à?)
Gương mặt hắn tuấn mỹ đến nỗi khiến cho người nhìn vào đều cảm thấy
như bị hút hồn, tựa hồ đây là một bản thực của những bức tượng điêu
khắc. A… Không đúng. Phải là đẹp hơn, đẹp hơn hẳn cả những bức tượng
thần điêu khắc.
Gương mặt hắn phải nói là tình xảo, đẹp đến không tỳ vết, không có lấy một điểm lỗi. Là kết tinh của hoàn hảo mà thành.
Dáng người hắn cao lớn, rắn chắc. Bước đi thanh thoát. Ưng dài hẹp
thâm sâu, đôi lông mày rậm thập phần anh khí. Sống mũi cao thẳng cùng
bạc môi cương nghị.
Tất cả những gì thuộc về hắn đều khiến kẻ khác phải tự hỏi, tại sao
trên đời lại có thể có người đến cả thở cũng hoàn mỹ như vậy?
Người đàn ông đó không ai khác chính là Trịnh Liệt.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ của hắn nắm lấy tay Lâm Vĩnh Túc.
Hai người đi bên cạnh nhau, trai lịch lãm, gái thanh tú, tựa hồ như
một bức tranh tuyệt đẹp. KHiến không ít người đi trên đường đều phải
ngoái đầu nhìn lại.
Có người còn hỏi, liệu rằng họ có phải là một cặp đại minh tinh nào đó và đang đóng phim hay không?
Mắt ưng của Trịnh Liệt tràn đầy dịu dàng nhìn Lâm Vĩnh Túc: “Đây là
nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau. Em vào thử xem có nhớ được gì không
nhé?”
Lâm Vĩnh Túc đưa mắt nhìn lên nơi ánh mắt của Trịnh Liệt đang nhìn
tới, là quán bar này. Đúng là nơi đầu tiên mà cô và hắn gặp nhau.
khẽ cụp hàng mi cong dài, cô gật đầu.
Đáng lẽ ra, hôm ấy cô không nên đến đấy, mà ít nhất, là cô không nên chọn nhầm phải hắn.
Bước vào bên trong. Là ban ngày nên không có mấy người, cô nhìn sang
chiếc ghế nơi góc phòng ở lầu một. Đó là
nơi cô đã từng ngồi.
Trịnh Liệt kéo cô lại đó, ánh măt snhuw nước, nhìn cô ôn nhu nói: “Em xem, đây là nơi tôi và em đã gặp nhau.”
Cô nhếch nhẹ khóe môi.
Cô biết chứ. Tất nhiên biết. Nhưng hoàn cảnh buộc cô phải hỏi: “Sao
anh lại gặp tôi?” Lâm Vĩnh Túc nhìn Trịnh Liệt một cách nghi hoặc.
Một nam nhân viên nam đi tới đưa một chai rượu vang đỏ và hai chiếc
ly thủy tinh trong suốt đặt lên bàn, sau đó cúi người chào đi khỏi.
“Khụ…” Trịnh Liệt ho khan một tiếng, sau đó nói: “Là tôi thấy em
ngồi một mình, sau đó em bị vài người không đứng đắn lại trêu chọc nên
tôi đã lại giải vây cho em, lúc đó em đã ôm lấy tôi nói em rất sợ…”
“Anh nói dối.” Trịnh Liệt còn chưa nói xong thì Lâm Vĩnh Túc đã lên tiếng cắt ngang.
“Hử? Nói dối.” Trịnh Liệt nhíu mày nhìn Lâm Vĩnh Túc.
Lâm Vĩnh Túc biết mình vừa lỡ miệng liền bối rối quay mặt đi nói khác: “Là…là tôi không có thèm ôm anh.”
“À…..” Trịnh Liệt à lên một tiếng như hiểu ra vấn đề. Hắn hơi hơi dựa lưng ra ghế sofa, khóe miệng nhếch lên một độ cong: “Vậy chắc là tôi
nhớ nhầm rồi.”
Nghe Trịnh Liệt nói vậy, trong lòng Lâm Vĩnh Túc thở phào một hơi.
Tên Trịnh Liệt này, sao mấy hôm nay hắn toàn nói lệch sự thật vậy? Làm
cô cứ không kiềm chế được cảm xúc là lập tức đáp trả.
“Chắc chắn là anh nhớ nhầm rồi. Tôi sẽ không bao giờ ôm tên xấu xa như anh đâu.”
Ngày mai nữa, ngày mai nữa thôi. Cô sẽ thoát khỏi đây.
Ngày mai ơi, làm ơn đến nhanh một chút có được không? Cô không muốn ở lại đây thêm nữa.
Cô ghét sự dối trá, cô ghét giả tạo. Cô ở bên hắn thế này… cô không
thể cứ sống trong dối trá thế này mãi được. Cô muốn được tự do, sẽ lại
là một Lâm Vĩnh Túc không quan tâm thế sự như ngày xưa.
Đang suy nghĩ mông lung thì một giọng nói tràn đầy từ tính phả bên
tai: “Tôi xấu xa sao? Vậy mà có người lại thích sự xấu xa của tôi đấy.”
(Còn tiếp)