"Có vẻ là con mồi khá lớn. haha..." Người đàn ông gằn ra tiếng cười đến
rợn gáy, sau đó hắn ta nhìn về phía người bên cạnh, hất cằm bảo: "Việc
này giao cho mày đấy, phải thật khôn khéo, đừng để cô ta phát hiện. Nếu
bị phát hiện thì nhớ kĩ, Lý Nhậm Trình đã bảo không được làm cô ta bị
thương."
Người đàn ông bên cạnh nghe vậy thì nói 'vâng' sau đó chạy đi.
**************
Lâm Vĩnh Túc bước vào bên trong trung tâm thương mại
Thật lớn.
Lớn tới mức cô chỉ cần đi ba bước chân là sẽ lạc đường mất.
Đây là trung tâm thương mại cao cấp chỉ dành cho giới thượng lưu. Những
người đi vào bên trong nếu không phải là những cậu ấm cô chiêu của những bậc anh kiệt trong thương giới thì cũng là ông hoàng bà tể của một
khoanh vùng lĩnh vực nào đó.
Hầu hết đều là những người có máu mặt.
Lâm Vĩnh Túc bước trên nền hành lang sáng bóng được ghép tỉ mỉ bằng loại
đá hoa cương cao cấp. Mỗi bước chân của cô đều phát ra những tiếng lộc
cộc vang vọng.
Lâm Vĩnh Túc đi tới gian hàng nữ, sau đó tùy tiện
chọn lấy một bộ quần áo, một chiếc mũ lưỡi trai, một đôi bốt cao cổ bằng da đang treo trên đó, sau đó đi tới quầy tính tiền, đưa từ trong ví ra
một chiếc thể màu đen, có hình con đại bàng đang dang cánh ở phía góc
phải.
Nhân viên ở quầy tính tiền nhìn thấy tấm thẻ này thì mắt mở to ra.
Tấm thẻ có hình con đại bàng... đây chẳng phải là tứ đại gia tộc sao? Trên
thế giới này chỉ có bốn tấm duy nhất. Nó tượng trưng cho tứ đại gia tộc
nắm hết huyết mạch kinh tế, và còn hơn thế nữa.
Đó là Trịnh gia, Trần gia, Mạc gia và Ninh gia.
Vậy cô gái này là nhân vật không thể đắc tội rồi.
Nghĩ tới đây nữ nhân viên liền nở ra nụ cười đến nịnh nọt: "Vâng thưa tiểu
thư, tiểu thư muốn mua bộ này ạ? Vị tiểu thư này thật sự rất có mắt
nhìn, đây chính là mẫu mới nhất do nhà thiết kế Jennifer tự tay thiết kế và cắt may tỉ mỉ, trên thế giới chỉ có hai mẫu duy nhất thôi ạ. Cách
chọn đồ của tiểu thư cũng thật tinh tế, cách phối đồ này...."
Nữ
nhân viên còn luyên thuyên gì đó rất dài, nhưng là cô không có thời gian để lắng nghe, chỉ nhanh chóng trả tiền rồi đi khuất.
Lâm Vĩnh
Túc đi tới phòng vệ sinh nữ, bóng dáng cô khuất cô cánh cửa của phòng vệ sinh mà không hay rằng ở phía sau cô đang có một đôi giày da cũng vừa
bước tới, dường như là đang dừng lại để chờ đợi cái gì đó.
Năm
phút sau, người ra người vào toilet không ít, trong đó có một người đi
ra với một bộ bộ quần áo jean bạc màu rách tươm tả, phối với chiếc mũ
lưỡi trai màu đen và đôi giày da cao cổ bó sát lấy đôi chân thon dài
xinh đẹp. Tất nhiên trên khuôn mặt còn đeo một chiếc khẩu trang, chỉ còn lại mỗi đôi mắt nai xinh đẹp hơi cụp mi xuống.
Người đó không ai khác chính là Lâm Vĩnh Túc.
Cô hơi cúi đầu, lấy tay kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống thêm một chút che đi
đôi mắt, sau đó bước đi nhanh chóng ra khỏi khu trung tâm thương mại.
Thật sự mà nói, cô đi rất quang minh chính đại, Lâm Vĩnh Túc hai tay đút túi quần, bộ dạng là một kẻ tùy ý bước qua chiếc xe sang trọng có tài xế
Lương đang ngồi chờ cô trong đó mà không hề bị nhận ra.
Lâm Vĩnh Túc ung dung bước tới một góc khuất, Lý Nhậm Trình nói anh sẽ chuẩn bị sẵn người đón cô ở đó.
Đưa mắt nhìn về phía góc. Có một chiếc xe được ngụy trang theo hình
dáng giống như xe cảnh sát đặc nhiệm.
Tốt. Dường như mọi việc vẫn đang tiến triển vô cùng thuận lợi.
Trịnh Liệt, Trịnh Liệt....Trịnh Liệt.... Anh yêu tôi đúng không? Được. Vậy
hãy thử hận tôi một lần đi. Tôi muốn xem sự đau khổ của anh.
Lâm
Vĩnh Túc bước tới gần chiếc xe, đưa tay lên gõ nhẹ vào cửa kính xe. cánh cửa liền hạ xuống, bên trong lộ ra một gương mặt đàn ông, trông có vẻ
tầm ngoài ba mươi tuổi, trên mặt còn có một vết sẹo, mặc y phục cảnh
sát.
Người đàn ông hất cằm về phía sau xe, ý bảo cô lên.
Lâm Vĩnh Túc hiểu ý, liền mở cửa bước lên xe.
Sau khi ngồi an toàn, chiếc xe lập tức chuyển bánh.
"Lâm tiểu thư, chúng ta sẽ ra sân bay. Lý Nhậm Trình thiếu gia đang đợi cô ở đó."
"Vâng." Lâm Vĩnh Túc đáp một tiếng, trong lòng cô không hiểu sao lại nổi lên một cỗ bất an khó nói.
**************
Trịnh Liệt đang ngồi ở trong phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của tập đoàn IE.
Hắn đang ngồi lướt điện thoại, hắn đang chờ có ai đó gọi chi mình.
Thở nhẹ một hơi.
Cô dù có trí nhớ hay không thì chỉ cần một Lâm Vĩnh Túc yêu hắn, ở bên cạnh hắn, thế là đủ rồi.
Hắn tuyệt sẽ không bao giờ làm tổn thương cô. Chỉ cần... cô không lừa dối
hắn. Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Bởi trên đời này hắn ghét nhất là bị lừa dối, bị phản bội.
Có thể là do ảnh hưởng của cuộc hôn nhân của
người mẹ đáng thương của mình, nên từ tận sâu ở một nơi nào đó, Trịnh
Liệt vô cùng bài xích việc lừa dối cùng phản bội. Hắn tuyệt nhiên sẽ
không bao giờ tha thứ cho loại hành vi ti tiện đó.
Đang mông lung nghĩ, điện thoại trên tay hắn bỗng nhiên vang lên tiếng chuông báo có người gọi đến quen thuộc.
Trịnh Liệt nhìn tên người hiển thị trên màn hình một chút, hai đầu lông mày khẽ nhíu, sau đó nhấn phím nghe.
Số điện thoại ạ?
Ai chứ? Số người biết số điện thoại này của hắn chỉ có năm người, ba người bạn thân là Ninh Kiến Thần, Mạc Thuần Uy, Trần Bạch Nghiên. Lâm Vĩnh
Túc là người thứ tư, và người cùng biết chính là hắn. Nhưng đây lại là
số lạ.
AI được chứ?
"Alo..." giọng nói của Trịnh Liệt phát ra, mang theo ba phần băng lãnh, bảy phần uy nghiêm. Buộc người khác
chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng không thể xem thường.
Bên kia
truyền đến một trận im lặng. Trịnh Liệt cử động ngón tay muốn tắt đi
điện thoại, bên tại liền truyền tới một âm thanh nhẹ nhàng như nước, vô
cùng quen thuộc: "Không gặp lại."
Nói xong, chưa kịp để Trịnh Liệt định hình ra chuyện gì đang diễn ra, điện thoại đã tắt.
Không gặp lại, không gặp lại, không gặp lại?
Là... Lâm Vĩnh Túc sao?