Ngón tay của Trịnh Liệt đi vào khiến cho Lâm Vĩnh Túc khó chịu, nhục
thịt bên trong càng nổi lên tầng tầng lớp lớp co bóp khiến cho ngón tay
Trịnh Liệt bị mắc kẹt lại, không thể tiến thêm được tấc nào nữa vào bên
trong.
"Thả lỏng đi..." Trịnh Liệt nói, miệng hắn dừng lại ở
trước của hoa huyệt nên hơi thở phả vào nơi mật đạo mẫn cảm, Lâm Vĩnh
Túc bị dọa một trận run rẩy.
Trịnh Liệt cảm nhận được Lâm Vĩnh
Túc run rẩy, liền vươn người đi lên, cúi đầu hôn lấy môi Lâm Vĩnh Túc,
mục đích là muốn làm cho Lâm Vĩnh Túc phân tâm, đúng như dự đoán, Trịnh
Liệt lập tức không cảm nhận thấy sự khẩn trương của cô trong nhục huyệt
nữa, hắn liền chọc thẳng ngón tay của mình vào bên trong.
"Ưm...a..." Lâm Vĩnh Túc kêu lên một tiếng, móng tay bấu lấy bả vai của Trịnh Liệt. Còn ngón tay của Trịnh Liệt thì tùy ý ở tại mật huyệt của cô mà rú ra
cắm vào, hắn sáp nhập đi vào cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ từ tốn làm cho hạ
thân Lâm Vĩnh Túc nổi lên một trận tê dại.
Nhục huyệt bị ngón tay của Trịnh Liệt ma sát ra vào, mật dịch càng ngày càng chảy ra nhiều,
men theo ngón tay của Trịnh Liệt mà chảy ra, ướt cả một vùng đệm.
Trịnh Liệt cười trầm thấp: "Đã chuẩn bị sẵn sàng sớm như vậy sao?"
Nói xong, hắn rút tay ra, dùng bàn tay to lớn của mình đánh vào mông Lâm
Vĩnh Túc một cái, sau đó côn thịt hung hăng cắm vào huyệt lý non mềm của cô.
Bờ mông trắng tinh của Lâm Vĩnh Túc có run rẩy, hoa huyệt
non mềm vì bị hắn bất ngờ đi vào mà chưa kịp thích ứng co rút lại quấn
quanh, gắt gao bó sát lấy côn thịt căng cứng của Trịnh Liệt, làm cho
Trịnh Liệt không kiềm chế được mà gầm gừ một tiếng.
Sau đó côn thịt tăng nhanh tốc độ.
"A... A..... Lớn quá... Chậm một chút...aaa... tôi chịu không nổi rồi.. Tiểu huyệt thật là khó chịu.."
Lâm Vĩnh Túc thống khổ yêu kiều rên rỉ lên tiếng, Trịnh Liệt nghe thấy
tiếng than của cô thì dục vọng lại càng tăng cao, côn thịt xuyên vào
càng nhanh, tựa hồ như hắn đang cố tình trừng phạt cô.
Bàn tay hắn vẫn không ngừng nhào nặn hai đồi tuyết.
"Chậm một chút? Em thật sự muốn vậy? Bên trong em đang căng trướng cắn mút lấy tôi! Chậm một chút? Thật sao?"
Ánh mắt của Trịnh Liệt đục ngầu, nháy mắt tách hai chân thon dài của Lâm
Vĩnh Túc ra, lấy việc xem côn thịt của chính mình đang hoạt động làm đối tượng cần xem xét, nơi đang giao nhau giữa hai người đang cắm vào rút
ra liên tục, hoa huyệt bị làm đã có điểm vừa đỏ vừa sưng.
"Em xem đi, ướt hết rồi."
Côn thịt phía dưới đang không ngừng hung ác rút ra cắm vào nơi mẫn cảm của
Lâm Vĩnh Túc, ngón tay Trịnh Liệt đưa xuống nơi hai người đang giao hợp, khẽ vuốt ve địa phương mà hai người đang giao nhau, nơi đó mật đạo đang mút chặt lấy khúc gậy thịt của hắn, căng trướng.
"Tiểu yêu tinh, em thật chặt! Khi biết em bỏ trốn khỏi tôi! Tôi đã nghĩ đến việc mỗi
ngày đều làm em, xuyên vào em đến không thể xuống giường được để em
không thể nào có khả năng rời khỏi tôi thì sao?"
Không có khả năng rời khỏi? Lâm Vĩnh Túc thở dốc, toàn thân nóng bừng, mật huyệt vẫn đang bị thứ thô to của hắn ra vào liên tục.
Sẽ nhanh thôi, cô sẽ thoát khỏi hắn... mãi mãi!
Nặng nề thở gấp, giọng nói gợi cảm tràn đầy từ tính của Trịnh Liệt quanh
quẩn bên tai Lâm Vĩnh Túc, nhưng là hiện giờ đầu óc cô đang quay cuồng,
không thể tiếp nhận cũng không thể nghe rõ hắn đang nói gì.
Chỉ biết trên ngực mình, bàn tay của hắn đang nắn bóp nhũ phong tròn trịa của, chà đạp thành đủ loại hình dạng.
Bỗng nhiên Trịnh Liệt lại cố ý từ từ thong thả đi vào bên trong cô, giảm lại tần suất.
Trịnh Liệt đột nhiên chậm lại tốc độ, khiến cho bên dưới Lâm Vĩnh Túc phát ra sự trống trải khó chịu.
"Đừng... đi vào đi... ưm...khó chịu... đi vào...ânn..."
Hai mắt Lâm Vĩnh Túc ướt nhoè ngập tràn dục vọng mê ly nhìn Trịnh Liệt.
"Nói đi...có hay không em sẽ mãi ở bên cạnh tôi. Không rời khỏi tôi?" Trịnh
Liệt trầm thấp nói, hạ thân dừng lại động tác rút ra cắm vào.
Lâm Vĩnh Túc đang trong cơn khoái hoạt bỗng cảm thấy vùng bụng có chút nhói lên, hoặc đó có thể là cảm giác do khoái hoạt mang lại.
"Ân...
Đúng vậy.. Tôi sẽ không rời khỏi anh...ân...sẽ ở cạnh anh..." Lâm Vĩnh Túc vặn vẹo cơ thể trắng noãn đã có nhiều vết đỏ ửng hiện lên.
Phải! Sẽ ở cạnh anh, nhưng cũng là giải thoát. Lâm Vĩnh Túc nháy mắt nhìn qua chiếc bàn đầu giường.Trên bàn có một dĩa hoa quả. Trên dĩa có một con dao gọt hoa quả. Khi ánh
mắt cô chạm đến con dao nhỏ kia, một vệt sáng lạnh hiện lên trong mắt.
Lâm Vĩnh Túc chớp mắt một cái nhìn Trịnh Liệt đang điên cuồng ra vào bên
trong cô,
lại nhìn cuống, nơi hai người đang tiếp xúc, côn thịta thô to
của hắn đang ma sát ra vào đều đặn.
Nhục huyệt của cô dâng lên khoái cảm cao trào.
Huyệt mật non mềm của Lâm Vĩnh Túc không chịu nổi những va chạm mạnh mẽ, bên
trong cô liền tầng tầng buộc chặt, khẩn cấp kẹp chặt lấy côn thịt căng cứng, một lần lại một lần nhả ra nuốt vào.
"Em nói lời giữ lời."
Vừa mới dứt lời, đại nhục bổng to lớn của Trịnh Liệt lập tức dùng hết lực
đâm sâu, hướng tới nơi sâu nhất của Lâm Vĩnh Túc mà đi tới, va chạm tới
đỉnh!
Một lần lại một lần hung mãnh nhiều lần đánh tới hoa tâm!
"Aaa...không được...ân...chậm...chậm một...ưmm..."
Nghe được cô gái bên dưới thở gấp rên rỉ, Trịnh Liệt rốt cuộc nhịn không được, dùng lực đâm vào càng nhanh! Xuyên vào càng sâu!
"Aaaaa...không...không được...aaaa...mạnh quá...nha... nhanh quá...ân...." còn đau nữa. Vùng bụng dưới của cô nhói lên một cái.
Trịnh Liệt cúi người hôn lên môi đỏ mọng ướt át đang rên rỉ của Lâm Vĩnh Túc, gặm cắn lấy cái lưỡi đinh hương.
Cực đại côn thịt nhắm ngay nơi thâm sâu nhất trong tử cung mà không ngừng
hung mãnh va chạm, khiến cho trong hoa tâm của Lâm Vĩnh Túc một trận co
rút, côn thịt hung hăng va chạm, một loại khoái cảm tê dại như nhiễm
điện lưu bao trùm toàn thân cô.
Trong màn đêm, một trận va chạm
âm thanh giữa hạ bộ liên tục phát ra, căn phòng tràn ngập mùi dâm mỹ,
nặng nề tiếng thở dốc của đàn ông cùng với tiếng cầu xin tha thứ run rẩy và khóc kêu rên rỉ yêu kiều của phụ nữ.
***************************
Trên chiếc giường rộng với ga trải giường trắng tinh có phần nhăn nhúm lại
Có hai tấm lưng trần đang nằm ngược hướng với nhau.
Trên làn da non mịn của cô gái có nhiều vết tím đỏ cho biết cô vừa trải qua một trận kích tình mãnh liệt.
Cô gái đó chính là Lâm Vĩnh Túc.
Chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt hướng đến dĩa hoa quả với con dao trước mặt mình. Cô vươn tay, thật nhẹ nhàng cầm lấy.
Sau đó Lâm Vĩnh Túc ngồi dậy, cô nhìn tấm lưng rộng lớn có màu da bánh mật
rắn chắc của người đàn ông đang nằm quay lưng với mình.
Cô đã từng nghĩ sẽ lợi dụng những lúc hắn sơ hở không chú ý mà ra tay. Nhưng là hắn không có nửa điểm sơ hở nào.
Qua thời gian, cô biết được sơ hở duy nhất của Trịnh Liệy chính là sau khi ân ái, hắn vô thức vô thường mà yên tâm ngủ cạnh cô.
Chỉ là cô vẫn chưa thể hạ quyết tâm.
Nhưng hằng đêm, hình ảnh người cha nằm trong vũng máu đang gọi tên Lâm Vĩnh
Túc khiến cô toát mồ hôi mà bật dậy. Rồi cả hình ảnh người Khiên Thục
Linh trách móc cô, ôm mặt khóc nức nở...
Bàn tay cầm con dao của
Lâm Vĩnh Túc run run khẽ cử động, lật con dao hướng thẳng về phía vai
của Trịnh Liệt. Mũi dao hướng thẳng từ vai, trượt xuống khoảng hai mươi
phân.
Có lẽ... đây chính là kết thúc.
Bỗng nhiên Trịnh Liệt xoay người, cơ ngực rắn chắc hướng về phía đối diện với Lâm Vĩnh Túc.
Mũi dao... hướng thẳng vào ngực trái của Trịnh Liệt... nơi đó tim hắn đang đập.