Lâm Vĩnh Túc nhìn mảng da thịt màu đồng giờ đã bị nhuốm thành màu đỏ kia. Trong ánh mắt hiện lên hốt hoảng không thể giấu.
Cô nhìn vào nơi tiếp xúc giữa lưỡi dao và Trịnh Liệt mà luống cuống, cô
luống cuống không biết phải làm gì. Cô nên làm gì bây giờ.
Lâm Vĩnh Túc buông cán dao ra, sau đó chồm người đến phía trước, cầm lấy ngón tay thô to của hắn.
"Trịnh Liệt. Trịnh Liệt. Anh sao rồi. Không. Anh đừng chết. Sao nhiều máu thế này? Ngừng chảy đi. Ngừng chảy đi... huhu..."
Lâm Vĩnh Túc như một con ngốc cứ lẩm bẩm một mình, rồi nước mắt cứ thế chảy xuống.
Trịnh Liệt vẫn cứ ngồi như thế trước mắt cô, nhưng cô không thể thấy được gì. Làn nước trước mắt khiến cô không thể nhìn rõ hiện tại hắn đang có bao
nhiêu đau đớn, bao nhiêu thống khổ.
Cô lấy tay quẹt ngang nước mắt đang trào xuống, cô muốn nhìn thấy rõ hắn.
Nhưng trước mắt cô chỉ tồn tại hình ảnh duy nhất chính là Trịnh Liệt đang rất bình lặng nhíu mày nhìn cô, máu trên vết thương vẫn cứ chảy xuống không ngừng.
Trịnh Liệt nhìn Lâm Vĩnh Túc, đáy mắt vừa uỷ khuất vừa
bất lực, nói: "Tôi chưa chết. Nhưng ở đây..." Trịnh Liệt chậm rãi đưa
tay lên ngực trái: "Của tôi cũng giống như chết rồi. Nếu sống mà khiến
em hận tôi thì tôi..."
Nói tới đấy, bàn tay Trịnh Liệt đưa lên cán dao, dường như là muốn đâm sâu thêm.
Lâm Vĩnh Túc thấy vậy thì lao chồm tới, không hề suy nghĩ mà rút mạnh con dao ra.
Trịnh Liệt nhíu mày, cắn răng gầm gừ một tiếng. Hắn đang cố ép cho bản thân không kêu lên vì quá đau đớn.
Máu từ vết dao vừa rút liền không ngừng trào ra, chảy xuống.
Trong đầu Lâm Vĩnh Túc bỗng nhiên trở nên trống rỗng, không còn sót lại một
cái gì. Cô chỉ thấy máu, chỉ thấy màu đỏ, chỉ thấy vết rạch sâu đang ở
trên ngực Trịnh Liệt.
"Huhu...làm ơn đi. Làm ơn đừng có chuyện
gì. Đừng có chuyện gì..." Lâm Vĩnh Túc lấy hai tay bịt lại vết thương,
tựa như làm vậy thì máu sẽ không còn chảy ra nữa vậy.
Đang khóc
nấc, Lâm Vĩnh Túc bỗng cảm thấy bụng mình đau nhói, đau tựa hồ như có ai đó đang cầm lấy dao cắt xé từng khúc ruột của mình.
Cô đưa tay ôm lấy bụng, cắn chặt răng, hai mắt vẫn ướt đẫm nhìn chằm chằm vào con dao.
Đau quá.
Bỗng nhiên cô cảm nhận được cảm giác ướt át phía dưới chân mình.
Là máu.
Máu của Trịnh Liệt sao? Máu của hắn chảy nhiều đến mức tràn thành vũng dưới chân cô thế này luôn sao?
Đau bụng quá.
Không phải. Là máu của cô. Là từ giữa hai chân cô chảy ra. Sao lại nhiều thế này?
Sau đó, Lâm Vĩnh Túc chìm vào màu đen vô thức. Chỉ là cô có thể cảm nhận
được mình đang ở trong vòng tay rất ấm áp, rất rộng lớn. Lồng ngực rắn
chắc có chất lỏng tanh nồng chảy ra ướt hết gò má cô, nhưng nó vẫn đập.
Tốt quá. Hắn không sao.
Tốt... quá...
Nhìn nụ cười trên môi Lâm Vĩnh Túc vẫn chưa tắt. Trong lòng Trịnh Liệt nổi lên một mớ cảm xúc không thể nói rõ là gì?
Là hối hận? Là thương tâm? Là buông bỏ?
Suy cho cùng thì cũng là vì một chữ yêu.
Trịnh Liệt ôm lấy Lâm Vĩnh Túc trong lồng ngực, hắn tự cảm nhận được trống
ngực mình đang đập liên hồi. Dùng tay ôm lấy vết thương trên ngực, sau
đó vươn tay lấy chiếc điện thoại đang đặt cạnh
dĩa hoa quả. Bấm một dãy
số: "Alo, hoàng tử Khải Ân. Tôi muốn đưa một người vào bệnh viện hoàng
gia."
***********************
Bên ngoài hành lang bệnh viện
Trên hành lang có một dãy ghế bằng gỗ cao cấp, lan tỏa một ít hương thơm của gỗ tự nhiên trong không khí, nhưng mùi thuốc khử trùng lại dày đặc áp
chế đi mùi gỗ đó.
Trịnh Liệt ngồi trên ghế, lưng ngả về phía sau, hai mắt nhắm lại.
Chiếc áo sơ mi chưa được cài cúc phía trên để lộ vết thương đã được xử lý và
băng bó trên ngực trái. Chỉ là sắc mặt hắn vô cùng nhợt nhạt, bạc môi
khô khốc hơi mím lại.
Lâm Vĩnh Túc đang ở trong phòng cấp cứu kia.
Cô ấy liệu có làm sao không?
Liệu cô ấy có mệnh hệ gì không?
Có phải vì cô ấy quá shock? Là do hắn sao? Do hắn đã đùa quá trớn?
Trịnh Liệt run run hai hàng lông mày, nhớ lại về sự việc khi nãy.
Lúc Lâm Vĩnh Túc cầm cán dao, lúc hắn nói ra câu đó thì hắn đã biết cô dao động. Bởi vì cô yêu hắn.
Thực ra, cô đã không còn hận hắn, hay nói đúng hơn là tình yêu của cô đã lớn hơn sự hận thù. Chỉ là cô hơi ngốc để nhận ra điều đó thôi. Vậy nên hắn mới liều một phen để giúp cô nhanh chóng nhận ra.
Trong lúc
sương mù đang bủa vây khóe mắt Lâm Vĩnh Túc khiến cho cô không thể thấy
rõ thì bàn tay đang cầm lấy lưỡi dao của hắn đã chỉnh cho mũi dao sẽ
đâm không trúng vào tim mà lệch hẳn đi, chỉ cần đâm vào là được. Sau đó
bàn tay hắn thêm lực, đâm vào, một tiếng phập đó chỉ là chưa tới hai
xen-ti-met, chỉ là đâm hết mũi dao mà thôi.
Cạch!
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Trịnh Liệt như tên bắn chạy ngay lại trước mặt bác sĩ mặc blu trắng, vẻ mặt
nôn nóng cùng lo lắng hỏi bằng tiếng Anh: "Cô gái trong kia sao rồi?"
Vị bác sĩ kia tháo khẩu trang ra, khuôn mặt già dặn với những nếp nhăn vô
cùng hiền từ, ông đưa đôi mắt xanh biếc màu nước biển của mình nhìn
Trịnh Liệt, khẽ thở dài: "Không sao rồi. Nhưng về đứa con trong bụng..."
Còn chưa nói xong, Trịnh Liệt đã cắt ngang: "Đứa con? Ý ông... là cô ấy mang thai?"
Vị bác sĩ kia gật đầu một cái chắc chắn, thay cho câu trả lời.
Lâm Vĩnh Túc... mang thai sao?