Cộp cộp cộp
Tiếng bước chân vang lên rất nhẹ nhàng bên tai Lâm
Vĩnh Túc, sau đó xa dần. Lâm Vĩnh Túc động đậy mi mắt, muốn mở mắt ra
nhưng hai mắt vẫn khép chặt không thể mở nổi, sau gáy cô vẫn đang truyền đến một trận tê dại.
Cộp cộp
Tiếng giày?
Tiếng giày dù đang xa dần nhưng vẫn vang lên bên tai.
Quen quá. Tiếng giày rất quen thuộc.
Là của ai? Cô phải tỉnh dậy để xem, rốt cuộc đó là ai.
Lâm Vĩnh Túc từ từ mở mi mắt ra, hai mí nặng trĩu đã gắng gượng không khép lại với nhau nữa.
Hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà tối om, đôi môi khô khốc của Lâm Vĩnh Túc
khép chặt, muốn mở ra nhưng dù đã cố, cô vẫn rất khó khăn mới có thể
động đậy cánh môi.
(Na: qq, tận 5h sáng vẫn lăn mãi mà ngủ không
được nên dậy bật lap viết chương mới, lại viết ngay đoạn này, vừa viết
vừa tưởng tượng có ai ở sau lưng tiến tới, âm trầm nói bên tai một câu:
"Quen không? Tiếng giày của ta đấy." Ôi, cái cảm giác thật ĐM. Thề đấy!)
Cố gắng thả bàn chân trần trắng nõn xuống nền nhà lạnh buốt, Lâm Vĩnh Túc men theo tiếng bước chân đang đi xa mà bước theo.
Vì là buổi tối nên mọi người đã đi ngủ hết, hành lang rộng lớn chỉ bật một vài đèn tường heo hắt màu vàng nhạt, khiến cho không gian thập phần
càng trở nên lạnh lẽo, âm u.
Đang đi, tiếng bước chân dường như
dừng lại, sau đó biến mất hẳn. Lâm Vĩnh Túc vội vã chạy về phía trước,
nhưng tất cả chỉ là một màu vàng nguyên thủy. Cô cố tìm kiếm, tìm kiếm
thứ gì đó.
Dường như là cô đang bỏ sót thứ gì đó.
NHưng là không có bất kỳ cái gì, chỉ là cánh cửa thư phòng ở cuối hành lang đang hé mở một chút, lộ ra một ít ánh sáng le lói ở bên trong.
Trong phòng có người ư?
Lâm Vĩnh Túc tự hỏi? Sau đó cô nhẹ nhàng bước tới trước cánh cửa.
Có tiếng động? Có người sao? Ai mà giờ này còn vào thư phòng chứ? Chẳng lẽ là trộm?
Tim Lâm Vĩnh Túc đập bộp một tiếng, hơi thở có phần tăng cao. Cô đặt tay
lên ngực, cố để cho mình trấn tĩnh hơn, không nên quá kích động. Nếu như có trộm thật thì cô sẽ lén lút rời khỏi, sau đó gọi người tới.
Lâm Vĩnh Túc muốn ghé mắt qua khe hở của cánh cửa, lại không cẩn thận vấp
chân này lên chân kia, nên lảo đảo suýt ngã. theo bản năng cô vội đưa
tay chống lên tường, miệng la lên một tiếng.
"Á."
Vừa la xong, Lâm Vĩnh Túc dường như kịp nhận ra gì đó, vội vàng lấy tay bịt miệng mình lại.
Cô lắng nghe động tĩnh bên trong phòng nhưng không có bất cứ gì, Lâm Vĩnh Túc thở phào. Cô cứ tưởng sẽ bị làm sao.
Khe sáng từ bên trong chiếu qua hành lang bỗng nhiên rộng ra, kéo theo một bóng người kéo dài trên nền hành lang. Lâm Vĩnh Túc mở lớn hai mắt, tim nhẹ nhàng nảy lên một cái. Chẳng lẽ là
trộm sợ cô biết được nên muốn giết người diệt khẩu hay đại loại như vậy
sao?
Tiếng bước chân càng lúc càng gần khiến cho Lâm Vĩnh Túc càng hốt hoảng, chiếc bóng cũng càng lúc càng dài ra.
Không phải chứ? Đừng đến đây.
"Lâm tiểu thư? Sao cô còn chưa ngủ? Ra đây làm gì vậy?" Vú Trần từ bên trong phòng ghé đầu ra nhìn Lâm Vĩnh Túc, sau đó nhanh chân nhanh tay chạy
lại đỡ cô đứng thẳng dậy.
"Vú... Trần?" Lâm Vĩnh Túc vẫn còn mang theo vài điểm kinh sợ trên gương mặt, nhưng đã phần nào giảm bớt đi.
"Là tôi đây. Lâm tiểu thư sao vậy? Muốn đi vệ sinh hay sao?"
Lâm Vĩnh Túc lắc lắc đầu,
mỉm cười nói: "Không phải. Mà tại sao vú lại ở
trong thư phòng giờ này?" Hóa ra là vú Trần,hèn gì cô lại cảm thấy
tiếng bước chân quen thuộc đến thế.
Vú Trần nghe cô hỏi vậy thì
lơ đãng một chút, sau đó cười đáp: "À. Tôi vào thư phòng dọn dẹp một
chút. Lâu rồi không có ai vào đây nên nơi này có vẻ như bị bỏ quên. Đây
là nơi này ngày xưa TRịnh thiếu thường xuyên lui tới, nên tôi muốn nó
luôn phải thật sạch sẽ."
Dọn dẹp? Vào buổi tối sao?
Lâm
Vĩnh Túc nghiêng đầu, hơi nheo mắt nghi hoặc, nhưng rất nhanh cô cũng
không suy nghĩ gì nhiều, chỉ gật đâu với vú Trần một cái, sau đó nói:
"Ra là vậy. Vậy con cũng vào dọn dẹp với vú..."
Cô còn chưa nói
xong, đã bị vú Trần cắt ngang, đẩy đẩy cô hướng về phía phòng ngủ: "Ây
da, Lâm tiểu thư. Cô phải biết nghĩ cho đứa bé nữa chứ. Cô về phòng đi.
Tôi xong rồi. Bây giờ cũng về phòng mình ngủ đây."
"Vậy... con về phòng." Lâm Vĩnh Túc tỏ vẻ khó xử, sau đó chào vú Trần rồi bước về phòng.
NHưng trong lòng cô vẫn ẩn hiện một thứ gì đó, rất mơ hồ, nhưng dường như lại rất quan trọng. Là cái gì mới được?
Chỉ là trong thâm tâm cô chưa thể nói rõ, nhưng nó thôi thúc cô không nên rời khỏi, khuyên cô hãy ở lại.
Quay người lại, nhìn cánh cửa mà vú Trần vừa đóng lại, khép lại ánh sáng bên trong, Lâm Vĩnh Túc lắc nhẹ đầu một cái.
Có thể là do cô nghĩ nhiều quá thôi. Nghĩ xong, cô bước về phòng mình, đóng cửa lại.
*************************
Vú Tràn đóng cửa lại, xác định Lâm Vĩnh Túc đã đi xa, bà đi lại cuối giá
sách, nơi đó có đặt một chiếc bình hoa, bà khẽ xoay chiếc bình sang bên
phải một chút. Ngay lập tức, giá sách trước mặt chia thành hai nửa, tách ra, tạo thành một lối đi vào bên trong phòng bí mật.
Vú Trần bước vào, giá sách lập tức khép sát, sau đó khép lại, như chưa từng mở ra.
Bên trong chiếc giá sách kia, là cả một không gian rộng lớn, màu sắc đơn
điệu, độc mỗi màu trắng. Xung quanh không hề có vật trang trí nào, ở
giữa chỉ đặt một chiếc bàn tròn màu đen duy nhất. Càng làm cho không
gian trở nên trống vắng và lạnh lẽo hơn.
Sau chiếc bàn tròn, là
một dáng người cao gầy, trên người khoác một chiếc áo khoác đen dài,
trên áo còn vương một ít mùi sương. Cho thấy, hắn vừa trở về.
Hắn đang đứng quay lưng về phía với vú Trần, tay chắp sau lưng.
Vú Trần nhìn hình dáng to lớn của người đàn ông trước mắt, hai mắt đỏ hoe, run run giọng gọi: "Trịnh thiếu. Cậu trở về rồi."