Nhìn thấy Nhuận Hoành Thổ lao về phía ba người Trần Bạch Hoàng, đám người Vạn Lý Trường Khê lộ ra vẻ lo lắng.
Vạn Lý Trường Khê đương nhiên nhận ra thương thế nghiêm trọng của Dương Vân Châu, nhưng dù sao lão nhân cũng không phải mục tiêu của y, vì vậy y không quá để trong lòng việc giữ hay giết lão nhân, thế nhưng Nhuận Hoành Thổ lại khác.
Họ Vạn đương nhiên không có ngu ngốc lấy thói thường ra để suy đoán hành động của lão Cuồng Nhân, dù sao lão già kia luôn hành động theo phong cách xuất kỳ bất ý, ai biết đâu mà lần.
Tình hình hiện tại của đám người họ Vạn cũng không hề ổn chút nào, từ lúc giao tranh đến giờ đã có hơn mười cao thủ Bích U Cung bỏ mạng, việc này khiến nội tâm Vạn Lý Trường Khê không khỏi nhỏ máu.
Hắn cùng Vạn Lâm Hùng mang nhiều người đến đây vốn có ý định nhẹ nhàng cầm xuống Bích Hải Triều, nào có ngờ nửa đường lại gặp cơ sự loạn đả quần chiến đánh mãi không dứt như thế này.
Lúc này nhất thời họ Vạn có chút lo lắng Nhuận Hoành Thổ sẽ hợp lực cùng với Thanh Thản Kiếm Thánh đối phó đám người bọn chúng, dù sao cũng không thể ngồi trông mong vào hai vị trưởng lão Nghị Ma Đường đến cứu giúp được.
Ngẫm nghĩ trong nhịp thở, Vạn Lý Trường Khê mắt híp lại, nhìn sang Vạn Lâm Hùng, hán tử cầm cự kiếm lúc này đang hừng hực chiến ý, vốn đang muốn lao lên tiếp kiếm Thanh Thản Kiếm Thánh, hỗ trợ cho đám hạ nhân.
Vạn Lý Trường Khê vội vã đánh gãy sư đệ, nói nhỏ:
" Tình huống có chút không ổn.
Chúng ta tổn thất quá nhiều, coi như hạ được mấy lão gia hỏa này xuống cũng sẽ trọng thương nguyên khí, lúc đó rất có thể sẽ là con mồi kế tiếp của đám ma đạo kia."
Vạn Lâm Hùng ánh mắt nghi hoặc, vội hỏi: " Vậy phải làm thế nào?"
" Tạm thời rút ra khỏi bìa rừng, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lúc đó tìm lại Bích Hải Triều cũng chưa muộn." – Vạn Lý Trường Khê lộ ra ánh mắt thâm thúy.
" Nghe lời sư huynh đấy."- Vạn Lâm Hùng gật đầu, sau đó hét lớn- " Bích U Cung nhân sĩ nghe lệnh, lập tức rút lui."
" Chứ vị tiền bối, vãn bối không tiếp tục phụng bồi chư vị nữa, cáo biệt.
Hẹn không gặp lại."
Lời dứt, hai huynh để họ Vạn lòng chân như bôi mỡ, chạy nhanh ra khỏi bãi đất trống, đám lâu la thấy chủ tướng rời đi cũng không tiếp tục thiết tha ở lại, lập tức nối gót theo sau.
Sự việc nhất thời khiến cho mọi người ở lại có chút hồ đồ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Mấy người Trần Bạch Hoàng chỉ cảm thấy bản thân bớt đi một đám địch nhân, nhẹ nhõm hơn một chút.
Ngược lại, sắc mặt của đám người Nghị Ma Đường âm trầm đến cực điểm, trong lòng kém chút nữa chửi cha mắng mẹ đám người Bích U Cung hèn nhát, lâm trận bỏ chạy.
Thế nhưng là, cả Liễu Thiên Hộ cùng Ngô Đồng lão cũng không biểu tình gì nhiều, dù sao hai bên cũng không có hiệp nghị hỗ trợ nào, chỉ đơn giản là vô ý liên quan mà thôi, việc đám người Bích U Cung đi hay ở cũng không phải việc hai vị lão niên có thể quản.
Nghĩ đến là như vậy, thế nhưng Liễu Thiên Hộ cũng không từ bỏ ánh mắt bất thiện nhìn về phía Dương lão đầu cùng Trần Bạch Hoàng.
" Đại sự không ổn! Nhuận Hoành Thổ quá cường đại, chúng ta không thể dây dưa với hắn được lâu, chỉ có thể dụng mưu." – Liễu Thiên Hộ nói nhỏ truyền âm cho Ngô Đồng lão.
Ngô Đồng lão nhướng mày, chưa hiểu ý đồ của sư đệ mình.
Liễu Thiên Hộ vốn là cáo già xảo quyệt, mỗi tính toán cùng nước đi của y đều khiến cho người bên cạnh khó lòng hiểu thấu, Ngô Đồng lão đương nhiên chẳng lạ gì điều này.
Im lặng một hồi, lão bà mới cất tiếng: " Đệ có cách gì? Nói ta xem thử.
Đám chuột nhắt Bích U Cung rời đi rồi, Thái Thanh Thản cùng Nhuận Hoành Thổ sẽ rảnh tay đối phó chúng ta, nếu khó quá thì từ bỏ."
" Dương Vân Châu đã dầu hết đèn tắt, lúc này từ bỏ há chẳng phải trước giờ chúng ta làm chuyện xôi hỏng bỏng không? Đệ cho rằng tiểu tử họ Trần kia rất có thể đã được lão bàn giao món đồ vật của Ma Long Vương.
Nếu không chúng ta bày Bát Ma Loạn Thần Trận quấy rối Nhuận Hoành Thổ cùng Thanh Thản Kiếm Thánh, sau đó tóm lấy tiểu tử kia." – Liễu Thiên Hộ lời nói đầy thâm thúy.
— QUẢNG CÁO —
Bát Ma Loạn Thần Trận là một phương pháp hợp kích bí ẩn của Nghị Ma Đường, lấy tám cao thủ ma đạo làm chủ trận, lại lợi dụng tốc độ khinh công cùng nội lực hình thành một vòng tròn chết chóc.
Tám cao thủ lấy địch nhân làm tâm vòng tròn, liên tục di chuyển khiến đối phương vô pháp đoán được ý đồ.
Bát Ma Loạn Thần Trận lợi dụng ma khí dịch chuyển, khiến cho tinh thần của địch nhân loạn, không thể nhận ra bản thân mình đang ở tình huống nào, lợi dụng sự thiếu tập trung này, từng tôn ma nhân sẽ bất ngờ tập kích gây tổn thất cho đối phương.
Uy lực của Bát Ma Loạn Thần Trần còn tùy thuộc vào thực lực của tám người tham gia trận, vì vậy cũng có sự chênh lệch mạnh yếu khác nhau.
Tuy nhiên, địch nhân thân cô thế cô dù có mạnh đến mấy cũng sẽ lộ ra sơ hở trước trận pháp hợp kích này.
Lúc này Liễu Thiên Hộ muốn sử dụng đến Bát Ma Loạn Thần Trận rõ ràng là muốn ép lui Thanh Thản Kiếm Thánh cùng lão Cuồng Nhân.
Y rõ ràng với thực lực của hai người kia thì đám cao thủ Nghị Ma Đường không thể dùng cách đánh thường ra trêu đùa được.
Hơn nữa, với thực lực của đám bộ hạ còn sống sót, Liễu Thiên Hộ rất tự tin mình có thể tranh phong một hai với hai lão gia hỏa kia.
Ngô Đồng lão cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: " Được! Theo ý đệ đi."
Ngay lập tức, Liễu Thiên Hộ ra hiệu cho tám vị cao thủ Nghị Ma Đường còn sống sót quanh đó tụ hợp lại, điều này nhất thời khiến Nhuận Hoành Thổ cùng Thái Thanh Thản cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
" Chả nhẽ chúng định rời đi." – Thái Thanh Thản ánh mắt đầy nghi hoặc, lẩm bẩm.
Nhuận Hoành Thổ không biết đã đến bên cạnh lão từ bao giờ, lắc đầu nói: " Nào có đơn giản như vậy, chỉ sợ có trá."
Được một nhịp thở, lão Cuồng Nhân lại nói: " Ngươi cùng với Bích tiểu tử để ý nhất cử nhất động của chúng một chút, ta đi giúp lão già kia."
" Được."
Ngay khi đạt thành hiệp nghị, Nhuận Hoành Thổ chạy lại sau lưng Dương Vân Châu.
Thấy lão Cuồng Nhân xuất hiện, Trần Bạch Hoàng minh bạch lão muốn làm gì vì vậy thu lại bộ dáng đau khổ của mình, né sang một bên.
Nhuận Hoành Thổ thu người tọa thiền sau lưng Dương Vân Châu, lão nhân lập tức vận chuyển nội công, hai tay kết thủ ấn, sau đó mở rộng hai bàn tay truyền nội lực vào người Ma Trảo Long Thánh.
Mồ hôi hai lão nhân thấm đẫm áo bào, dường như mọi sự đã vượt qua dự đoán của Nhuận Hoành Thổ.
Gương mặt Dương lão thời khắc này tràn ngập vẻ thống khổ đau đớn, dường như chân khí của lão Cuồng Nhân không có nhiều tác dụng…
Phía bên này, sau khi an bài xong, lập tức tám cao thủ Nghị Ma Đường hình thành vòng tròn vây quanh đám người Trần Bạch Hoàng.
Liễu Thiên Hộ hét lớn: " Bát Ma Loạn Thần Trần đã bày ra, Nhuận Hoành Thổ, Thái Thanh Thản, còn Bích tiểu tử nữa, khôn hồn thì rời đi, bản tọa không thèm tranh chấp với các ngươi."
Thanh Thản Kiếm Thánh nhìn thấy hết cả, trong ánh mắt lộ ra thần sắc lo lắng.
Nhịn không được nữa, lão nhân quay sang nhìn về phía nhị lão Nghị Ma Đường, cất tiếng:
" Liễu Thiên Hộ! Dương Vân Châu đã dầu hết đèn tắt, các ngươi còn muốn làm khó dễ hắn, muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Dẫu sao cũng từng là đồng môn sư huynh đệ, sao có thể vô tình như vậy."
Liễu Thiên Hộ chẳng để ý nhiều, chỉ cười gằn: " Sự việc đến nước này việc gì phải nhiều lời thừa thãi.
Chúng ta đã nói rồi, chỉ cần Dương Vân Châu không cứng đầu, chịu bàn giao bí mật kia thì mọi việc đã không có xảy ra cơ sự này."
Thấy đối phương chính là không nói lý, Thanh Thản Kiếm Thánh trầm xuống ánh mắt, nói chuyện tình cảm với lão Ưng Vương này thà nói chuyện đầu gối còn hơn.
Lão kiếm thánh lại nhìn sang Ngô Đồng lão vốn đang thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, cất lời chua xót:
" Hiểu Đồng! Liễu Thiên Hộ thì cũng thôi, nhưng chẳng nhẽ nàng nỡ vô tình với hắn sao.
Dẫu rằng quá khứ hắn làm điều không phải, thế nhưng là tất cả là vì nàng và… vì ta nữa.
Chút tình cảm kia đã là chuyện thiên cổ, hà tất phải