Mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, khắp màn trời chỉ một màu mù mịt ẩm ướt, không hề có một tia sáng trăng sao nào tồn tại.
Thời khắc này, Trần Bạch Hoàng vô cùng thê thảm, áo quần ướt nhẹp lấm lem bùn đất, khốn nạn hơn cả là máu huyết từ những vết thương chưa lành hẳn của hắn không ngừng rỉ ra, hòa cùng bùn nhão khiến thân thể thiếu niên bẩn thỉu vô cùng.
Tiểu Ô bên cạnh vốn bị hạn chế tầm nhìn về đêm, lúc này cũng chỉ có thể bay loạn xung quanh Trần Bạch Hoàng, cố gắng tránh đi nanh vuốt của bầy sói đói khát kia.
Đàn sói đã bao vây lấy Trần Bạch Hoàng.
Vốn là loài vật khôn ngoan lại sống theo bầy đàn, chiến thuật săn mồi của đám sói cực kỳ cao minh.
Lúc này, từng con nghe theo hiệu lệnh của con đầu đàn, cẩn thận chậm bước tiến lên siết chặt vòng vây không để cho Trần Bạch Hoàng có bất kỳ lối thoát nào.
Trần Bạch Hoàng ánh mắt sắc lạnh, không hề chần chừ lao thẳng người về phía ngôi miếu cổ, ý định ngạnh kháng đón đầu lũ sói chặn trước mặt mình.
Mặc dù ý định là như thế, thế nhưng dù sao Trần Bạch Hoàng vẫn chỉ là một thiếu niên, kinh nghiệm chống chọi với tự nhiên lộ ra có chút non kém.
Lũ sói vô cùng khôn ngoan, chúng lao lên liên tục, con sau kế con trước, hòng chậm lại bước chân chạy trốn của Trần Bạch Hoàng, khiến cho thiếu niên vất vả bận rộn né tránh, nhất thời không thể rảnh chân cất gót chạy đi ngay.
Máu từ bả vai không ngừng rỉ ra khiến Trần Bạch Hoàng vô cùng tê nhức, thế nhưng tình huống lúc này hắn căn bản không có khả năng kêu gào ai giúp đỡ.
Nhìn đốm lửa hồng nhảy múa nơi miếu cổ trong màn mưa mù kia càng khiến Trần Bạch Hoàng trong lòng chua xót vô cùng.
Cho đến giờ phút này, thiếu niên căn bản không hiểu vì sao mà hết lần này đến lần khác mạng của hắn luôn kề bên tử thần như vậy.
" A A A! Ta đã làm gì sai, tại sao ông trời hết lần này đến lần khác luôn muốn đẩy ta vào chỗ chết."
Đau đớn không cam lòng, Trần Bạch Hoàng lộ ra khuôn mặt nhăn nhúm, hai mắt đỏ ngầu như nhuộm máu, thiếu niên vừa thét lớn vừa vung quyền tứ phía đại khai sát giới, nhất thời khiến năm sáu con sói đói bỏ mạng giữa đường.
Mặc dù không ít đồng bạn bỏ mạng, thế nhưng đàn sói không hề mảy may có ý định rời bỏ con mồi kia, chúng như những con thiêu thân hết con này đến con khác lao lên cắn xé tơi tả lớp áo vải của Trần Bạch Hoàng.
" A A A! Con mẹ chúng mày, chết hết cho ta."
Thiếu niên họ Trần tựa như đã hóa điên trong cơn tuyệt vọng, hắn chỉ biết gào thét cho thỏa tâm can, cho thỏa nỗi uất hận trong lòng.
Hắn hận ai, hắn cũng không biết rõ, có lẽ bản thân thiếu niên đang hận một thế lực vô hình nào đó đã khiến cho cuộc đời của hắn cùng quẫn thê thảm như vậy, hoặc chính xác hơn là hắn đang hận chính cuộc đời của hắn.
Trường âm thanh mang theo sự cay đắng của cuộc đời thiếu niên như đánh xuyên màn mưa, như muốn nói cho bầu trời đêm rằng phải chăng sự xuất hiện của hắn ở trên đời vốn đã là một sai lầm.
Thế nhưng mặc cho gào thét khản cả cổ, thiếu niên vẫn như cũ rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, khó bề xoay xở.
Lũ sói đói ngày một hung hãn, con nào con nấy đều điên cuồng lao về phía thiếu niên tựa như bị bỏ đói mấy ngày.
Dường như cảm nhận thấy con mồi đã đuối sức, con sói đầu đàn mới chậm rãi lao về phía chân Trần Bạch Hoàng, ý đinh cắn một miếng thật lớn lên bắp đùi thiếu niên.
Ngay khi cái miệng đỏ lòm của con quái thú chỉ còn cách bắp chân Trần Bạch Hoàng có vài tấc.
Một âm thanh lớn như đại pháo nổ vang trời cất lên, đầu lâu con sói nhẹ nhàng bị đánh chệch hướng kéo theo toàn bộ thân thể của nó bây sang một bên.
Con sói đầu đàn bị thương khá nặng, chỉ là nó không có chết.
Đàn sói nhận ra khí tức khác lạ đang tiến gần về phía chúng liền giật mình buông bỏ Trần Bạch Hoàng, lập tức lùi về xung quanh con đầu đàn vốn đang đau đớn lồm cồm bò dậy kia.
Lúc này lũ sói đều hướng ánh mắt giận dữ, có chút e dè đối với người lạ mới đến.
Nhân thời khắc đàn sói từ bỏ bám riết lấy mình, Trần Bạch Hoàng nhất thời được một hơi thở dốc, ánh mắt thiếu niên hướng về phía bóng người đang tiếp cận nơi loạn đả của hắn, chỉ thấy một vị hòa thượng già nua hai tay chắp trước ngực xuất hiện lờ mờ trong màn mưa cách vị trí của họ Trần hắn không quá hai mươi bước chân.
Vị lão hòa thượng không vội vàng xua đuổi đám sói đói đi, chỉ niệm một đoạn phật ngôn, sau đó chậm rãi nói: " A Di Đà Phật! Vạn vật đều vì sinh tử của chính mình mà cố gắng, không thể trách ai, thế nhưng tất cả còn chưa đến hồi không thể cứu vãn, vị tiểu thí chủ này vẫn là dừng việc giết chóc đi thôi, không nên so đo chấp nhặt với đám súc vật vì mình cầu sinh này."
— QUẢNG CÁO —
Nghe thấy lão hòa thượng giảng như vậy, Trần Bạch Hoàng thiếu chút nữa giận đến phụt cả máu.
Chuyện này có nhầm không vậy, là ai muốn giết ai chứ, chả nhẽ lão hòa thượng này đối đãi với hành động của đám súc sinh kia như là một đám người hay sao.
Ngay tại thời khắc Trần Bạch Hoàng đang muốn cất lời phản bác, hắn lập tức lộ ra vẻ ngưng trọng, vội đưa thân né tránh hướng vồ của một con sói trẻ.
Thì ra đàn sói mặc dù nhận ra người mưới đến kia không phải kẻ tầm thường, thế nhưng cơn đói khiến chúng liều lĩnh hơn, ngay khi con đầu đàn lấy lại thân hình chúng liền tổ chức tấn công về phía con mồi một lần nữa.
Nhìn thấy đám sói hung hăng, lão hòa thượng không khỏi thở dài:
" A Di Đà Phật! Vì bản thân sống sót mà làm điều vô tri, để bần tăng đến dạy dỗ đám súc sinh này."
" ĐẠI PHẬT THỦ"
Lão hòa thượng thét lớn, sau đó đưa phật chưởng đánh ra kình phong về phía trung tâm của đàn sói, khiến cho lập tức hơn chục con sói kia bị dư ba đánh bay, sống chết không rõ.
Nhìn thấy đồng bạn bị kẻ mới đến kia một chưởng đánh cho bay mất xác, đám sói còn lại hoảng sợ từ bỏ đội hình chạy trốn bỏ mồi.
Súc vật cũng có linh tính, chúng biết bản thân mình hôm nay đã vô lực theo đuổi con mồi kia, chỉ có thể thất thểu kéo nhau bỏ chạy vào rừng thẳm.
Chứng kiến hết thảy mọi việc, Trần Bạch Hoàng không khỏi trợn tròn mắt há hốc mồm, vị lão hòa thượng này không khỏi quá tà đi, một lời trước mới nói hóa giải mâu thuẫn vậy mà lời sau vị sư ông đã đưa tay đánh ra một chưởng uy lực dọa đám dã lang chạy bán sống bán chết.
Thiếu niên nhất thời không biết nói cái gì cho phải, chỉ biết đè nén lửa giận trong lòng, dù sao cũng không thể tranh cãi lý lẽ với một vị hòa thượng nội công thâm hậu tính khí khó dò được, hơn nữa đám súc sinh đói khát kia cũng vừa bị lão hòa thượng đánh đuổi đi, như vậy y cũng là người cứu Trần Bạch Hoàng hắn một mạng.
Là người có ân tất báo, chí ít Trần Bạch Hoàng hắn cũng không thể nói lời phật lòng người ta.
Nghĩ đến vậy, Trần Bạch Hoàng chỉ có thể đưa lời đa tạ đối phương:
" Đa tạ đại sư ra tay cứu giúp! Ơn nghĩa này vãn bối xin ghi lòng tạc dạ."
" A Di Đà Phật! Người xuất gia chỉ để ý nhân quả, không nói chuyện ân oán.
Vả lại bần tăng nào có cứu giúp cái gì! Bần tăng chỉ là ngăn chặn đổ máu hai bên mà thôi, không tính là việc gì to tát cả."
Lão hòa thượng nói xong, ánh mắt y liền để ý đến vai áo đẫm máu của Trần Bạch Hoàng, nghĩ đến gì đó, sư ông lại nói tiếp:
" Để ta giúp thí chủ một tay."
Dứt lời, lão hòa thượng cũng chỉ nhẹ nhàng điểm nhẹ vào hai huyệt sát vết thương của Trần Bạch Hoàng, động tác nhanh đến nỗi thiếu niên không kịp trở tay.
Hai chỉ vừa điểm, lập tức máu ở vết thương ngừng rỉ ra, cơn đau cũng không còn tê nhức