Trời trở về chiều, gió thổi lồng lộng, từng tia nắng lọt qua mây bồng, chiếu trên tán rừng ẩm khiến cho không gian núi rừng thêm phần cô liêu, vắng vẻ.
Giữa màu hoàng hôn đang rủ xuống, một bóng người lầm lũi bước nhẹ trên sơn đạo, bộ dáng lôi thôi lếch thếch không chịu được.
Bóng người là một nam tử đội nón rộng vành đã cũ nát, chân đi giày cỏ lấm lem bùn ướt, thân thể tráng kiện ẩn mình trong lớp áo vải chàm đã sờn màu, hai bên tay áo sắn đến ngang cánh tay để lộ ra bắp thịt rắn chắc màu bánh mật.
Tay phải nam tử cầm một thanh cổ kiếm không có vỏ, hai bên lưỡi kiếm đã loang lổ đầy vết han gỉ, phần lưỡi gần chuôi kiếm được quấn qua loa bằng một miếng da trâu mỏng đen tuyền.
Rõ ràng, người này là một cái kiếm khách.
Nam tử cách mỹ phụ nhân chừng gần chục trượng liền đưa tay gỡ xuống nón rộng vành, một khuôn mặt có chút phờ phạc từ từ lộ ra.
Y có quai hàm rộng tương đối đối, bộ râu thưa lởm chởm cùng khuôn mũi thẳng và cao, đôi mắt sâu như vực không đáy, ẩn hiện lấp ló sau lớp tóc mái trước mặt.
Nam tử sờ soạng chỉnh lại mái tóc dài buộc đuôi ngựa, khôi phục trạng thái thong dong, lúc này mới cất tiếng:
" Gặp qua đại tẩu! Từ lúc chia tay đến giờ vẫn ổn chứ."
Phụ nhân mở mắt, vội lau mắt ướt ngoảnh mặt lại đối diện người kia, chỉ là trong thoáng chốc nàng liền lộ ra vẻ thất vọng, dường như người đến không phải là người nàng đang chờ.
Phụ nhân đem theo giọng điệu chua xót, cất tiếng: " Trần Nguyên Hồng! Thế mà lại là ngươi sao?"
" Là ta! Đại tẩu, thật xin lỗi! Đại ca hắn sẽ không đến." – Nam tử tên Trần Nguyên Hồng buồn bã đáp lời.
" Hắn ở quanh đây sao?" – Phụ nhân vẫn chưa hết hi vọng, hỏi tiếp.
" Không có! Tính tình đại ca đại tẩu đều rõ.
Nếu hắn ở đây, hắn sẽ vội vã gặp mặt thiếu niên kia, muốn gặp một lần người có thể thổi trọn vẹn Nghênh Phong Khúc."
Phụ nhân triệt để mất đi tâm tư của mình, ánh mắt buồn rầu gật đầu: " Cũng phải a! Hắn sẽ chỉ nhiệt huyết với những thứ hắn đam mê cùng ưa thích."
Trần Nguyên Hồng nghe vậy liền lo lắng phụ nhân bị đả kích, vội nói: " Đại tẩu! Kỳ thực tẩu mới là thứ đại ca quan tâm nhất, chỉ là…"
Phụ nhân cười đắng chát: " Chỉ là bây giờ ta đối với hắn như người dưng nước lã, có đúng không?"
Kiếm khách chợt lặng người, lời phụ nhân nói quả thật như vậy, đại ca của y đã triệt để từ bỏ quan tâm đến sinh tử của nàng rồi, nếu không hôm nay đích thân vị đại ca kia đã đến đây đối mặt một lần nữa với ái thê một thuở của hắn.
Kiếm khách họ Trần lần nữa cúi gằm mặt, buồn bã nói: " Chuyện này… thật xin lỗi! Tiểu đệ cũng không thể giúp tẩu hỗ trợ được gì."
Phụ nhân kia cũng không hề quá coi nặng vấn đề, chuyện này dù sao cũng hết thảy nằm trong dự đoán của nàng, chỉ trách nàng tâm còn chưa dứt, còn chút chờ mong đối phương sẽ bất ngờ mà đến.
Mỹ phụ nhân ngoảnh mặt nhìn về phía chân núi, cười tự giễu đầy đắng chát.
Nội tâm của nàng lúc này đang cực kỳ tuyệt vọng cùng đau khổ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này hết thảy là bản thân nàng chuốc lấy, hết thảy là do nàng lúc trước quá ngu ngốc bướng bỉnh, tự tay một kiếm kết liễu đi mối nhân duyên uyên ương kia…
……
Đã từng có một kỳ nam tử ngang trời xuất thế, tựa như trích tiên, phong thái thoát tục, phong hoa tuyệt đại, văn võ toàn tài, khiến cho lão ấu đều để mắt mà kính ngưỡng, làm cho không biết bao nhiêu nữ nhân mê mẩn.
Lại đã từng có một mỹ nhân nhi tuổi trăng đầy đặn, con nhà gia giáo, đẹp người đẹp nết, là ánh trăng mà muôn vàn tài tử tuấn tú trong thiên hạ hướng về.
Một đêm trung thu nơi hồ nước, hoa đăng thắp thủy, lửa hội chiếu trời, giữa một đám thanh niên nam tài nữ sắc đùa nghịch vây quanh, mỹ nhân nhi tuổi độ trăng tròn kia bất giác bị một ánh nhìn như sao xa thu hút, một gương mặt ẩn sau lớp mặt nạ thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông đập vào mắt nàng.
Dường như nhận ra đã nhận được sự chú ý của nàng, nam tử kia liền lẳng lặng bỏ đi, hắn đu mình về giữa nhà thủy tạ nơi góc hồ vắng vẻ, nơi lễ hội không với đến.
Nữ tử trẻ tuổi kia như bị bỏ bùa mê, một thân một mình lên thuyền nhỏ, cố chèo về nơi nam tử kia rời đi.
Nàng bản thân là thiên kim tiểu thư của thế gia một môn phái lớn, tính tình to gan, chẳng hề biết sợ, cứ như vậy liền bỏ mặc a hoàn mà vội vã tiến về nơi nam tử kia chờ đợi.
Thiếu nữ gần đến nơi, bỗng nghe thấy tiếng tiêu sáo nhẹ nhàng cất lên, du dương êm ái, tựa như tiếng lòng của một tuổi thanh niên đầy nhiệt huyết, tựa như lời tâm tình của một gã trai đang mong chờ gió đưa hắn đi đến cùng trời góc bể, đi đến nơi hắn mong mỏi từng ngày.
Thiếu nữ mê mẩn, quên cả chèo thuyền, ngẩn ngơ nhìn về phía nam tử kia.
Hắn ngồi đến nóc thủy đình, nhắm mắt say mê mà tấu nhạc.
Đó cũng là lần đầu tiên nữ nhi kia được nghe tuyệt khúc " Nghênh Phong" nổi tiếng đương thời.
Chỉ là đoạn nhạc đến hồi cuối, vốn đang cao trào đột nhiên lại trầm xuống, khiến cho người mộng tỉnh giấc, thiếu nữ giật mình nhíu mày, không thèm để ý đến tình huống của mình, cả gan chất vấn:
" Tiêu đạo của ngươi rất cao, là người đầu tiên ta gặp có khả năng khiến ta thả hồn theo như vậy, chỉ là vì sao ngươi cố tình phá đi đoạn cuối, vì sao đang cao trào lại bỏ xuống thổi hơi?"
Nam tử kia chỉ cười cười, nhẹ nhàng đáp: " Không phải là bỏ xuống! Mà là ta không thuộc đoạn cuối cùng."
Thiếu nữ vốn tâm cao khí ngạo, lời nói bướng bỉnh: " Hứ! Tưởng sao? Hóa ra cũng không phải tiêu khúc của ngươi?"
Nam tử tuấn tú kia cũng không phải dạng vừa, tâm hắn cũng cao bằng trời, chỉ là hắn cũng không có chấp nhặt thiếu nữ, chỉ cười lạnh, nói:
" Nàng nếu nguyện ý cùng ta ngắm trăng đêm nay, ta nguyện thổi nàng nghe tiêu khúc của riêng ta."
Thiếu nữ trong lòng có chút động, thế nhưng vẫn cố tỏ ra bướng bỉnh, thè lưỡi làm bộ mặt quỷ: " Lè! Ai thèm nghe ngươi thổi."
" Vậy vì sao nàng đi theo ta?" – Nam tử cũng không vội vã, hiền lành hỏi.
" Ta… ta… ta là thấy ngươi khả nghi nên đi theo." – Thiếu nữ cảm thấy giống như mình mắc bẫy, ấp úng đáp.
" Vậy nàng không sợ ta là ma quỷ ăn thịt uống máu người sao." – Nam tử kia hiếm được một lần trêu ghẹo người, vui vẻ nói.
Thiếu nữ tâm có chút sợ sệt, quả thật lúc này nàng nhận ra bản thân đã đi quá xa nơi lễ hội, mặc dù võ công của nàng không tầm thường, nhưng mà ai biết được nam nhân kia là người hay là quỷ, nhỡ đâu hắn dùng thủ đoạn hạ lưu vô sỉ đối phó nàng thì sao.
" Hừ! Ngươi dám sao? Bổn cô nương thế nhưng là đích nữ của Lăng gia gia chủ Lăng Thiên Chí, là Lăng Thiên Kiếm Thánh, phó cung chủ Bích U Cung.
Sư thúc ta thế nhưng là Vân Nham Kiếm Thánh, La Thiền Kiếm Thánh, Vân Xung Kiếm Thánh.
Ngươi dám động ta, ngươi nhắm đỡ nổi cơn giận của Bích U Tứ Thánh sao."
Thì ra thiếu nữ họ Lăng, là ái nữ của Lăng Thiên Kiếm Thánh Lăng Thiên Trí.
Thế nhưng mặc cho thiếu nữ buông lời đe dọa, nam tử kia vẫn một bộ mặt nhàn nhã coi như không có gì, chỉ cười nói: " Bích U Tứ Thánh quả thật rất lợi hại, nhưng muốn bắt ta còn không có dễ như vậy.
Mà cho dù muốn bắt ta, hẳn là lúc đó nàng cùng ta đã gạo nấu thành cơm, sinh đến đời cháu đời chắt.
Là thân trưởng bối, họ nỡ để ái nữ của mình thành góa phụ sao."
" Ngươi… ngươi… đồ vô sỉ." – Thiếu nữ cả giận giậm chân tại chỗ khiến thuyền chao đảo, quả thật từ bé đến lớn đều sống trong nhung lụa cùng sự bảo bọc của trưởng bối, nàng có lần nào bị đùa cợt như vậy.
Thuyền nhỏ vì nàng mà mất thăng bằng, thiếu nữ hoảng hốt tựa như sắp rớt xuống thuyền.
Nàng hoảng sợ không phải vì sợ ngã ướt, mà là nàng không có biết bơi, nếu rơi xuống hồ liền chết chắc.
Thiếu nữ đương nhiên trong lòng không dám trông mong gì ở nam tử lạ mặt kia, ai biết hắn có phải là dạng người cùng hung cực ác hay dâm ma quái nhân hay không cơ chứ.
Mắt nhìn thấy thiếu nữ sắp rơi xuống hồ nước, nam tử tựa như trích tiên kia lộ ra dáng cười, y canh gần như cùng lúc chiếc thuyền nhỏ sắp lật liền phi thân từ nóc thủy đình về phía thuyền nhỏ.
Chỉ hai bước đạp nước, nam tử dễ dàng vượt qua chục trượng xa tiếp cận thuyền nhỏ, lớn gan vòng tay qua eo thon thiếu nữ rồi lại đu mình trở lại thủy đình.
Nói thì dài dòng nhưng sự việc chỉ diễn ra trong ba cái chớp mắt, thiếu nữ kia cảm giác như trời đất quay cuồng, sau đó liền