Dẫu là hai bên đã nhập cuộc, song Trần Bạch Hoàng một bên vẫn còn băn khoăn những lời thét gào ban nãy của hai gã kiếm khách.
Dường như câu nói cuối của hai người cũng không ăn nhập với nhau lắm.
Ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu, Trần Bạch Hoàng rốt cục mỉm cười kín đáo, lắc đầu trách mình ngu ngốc, để ý đến quá nhiều điều vớ vẩn.
Đúng lúc này, dường như thiếu nữ Đàm Thu Giang ở bên cũng có cùng suy nghĩ với Trần Bạch Hoàng, chỉ là nàng không có lựa chọn trầm mặc mà cất tiếng hỏi Dư Thiên Thu:
" Dư tiên sinh! Hai người họ vừa rồi lời nói có chút lạ.
Tiểu nữ thấy nội dung lời nói hai người không liên quan với nhau cho lắm."
Dư Thiên Thu nghe vậy liền mỉm cười nhẹ, ánh mắt có chút mê ly nhìn về Đàm Thu Giang, ôn tồn nói:
" Đàm cô nương có lẽ không biết! Đó gọi là chiêu trò rối loạn nhân tâm đối phương.
Chẳng cần biết thực hư lời nói bản thân ra sao, chỉ cần có thể khiến cho đối thủ tâm loạn như ma thì đã được coi là nắm một phần cơ hội chiến thắng rồi."
" Lời nói của Tàn Kiếm nghe có vẻ bóng gió về điều gì đó, tựa như có ý thật.
Về phần Phong Lưu Kiếm Khách, ta cho rằng y là đang đánh lạc hướng người xung quanh đây, cũng là để bài trừ đi ẩn ý chất vấn của đối thủ, khiến đối thủ hơi bất ngờ, lầm vào mịt mù khó hiểu."
Đàm Thu Giang được chỉ điểm bến mê, ánh mắt lộ ra đăm chiêu.
Im lặng một nhịp, thiếu nữ lộ ra cảm kích, nói: " Thì ra là vậy! Dư tiên sinh quả là luận sự hơn người, tiểu nữ bái phục."
Dư Thiên Thu đương nhiên lại được dịp cười đắc ý, song vẫn tỏ ra khiêm tốn, đáp: " Ha ha! Đàm cô nương quá khen.
Chuyện cũng không có gì đáng nói, Dư ta đơn giản là thông thuộc một chút cố sự của hai người này, vì thế suy đoán qua loa mà thôi."
Trần Bạch Hoàng ở một bên nghe vậy liền hiểu ra một chút mánh khóe, trong lòng thiếu niên cũng là phục Dư Thiên Thu sát đất.
Chuyện này nếu đúng thật như lời họ Dư nói, thì chứng tỏ kiến thức của kẻ này cũng thuộc hạng kinh tài tuyệt diễm.
Chỉ là Trần Bạch Hoàng chưa hiểu lý do gì mà kẻ vạn sự thông như họ Dư lại có bộ dạng khố rách áo ôm như vậy, bởi vì chỉ cần là người tài hoa ở trong cõi đời này sẽ không thiếu chỗ dung thân.
Càng nghĩ, Trần Bạch Hoàng càng thấy bản thân nên học hỏi kẻ bên cạnh một chút, biết càng nhiều khả năng suy luận càng tốt, sẽ có lợi cho cuộc sống sau này.
........
Đảo nhỏ giữa đầm, chiến cuộc đã đến hồi cao trào.
Thời khắc này, kiếm chiêu như vũ, vù vù trong gió, thanh âm của kim loại va vào nhau nghe đinh tai nhức óc.
Hai vị cao thủ kia ra chiêu như thiểm điện, từng đường kiếm đều chuẩn xác, chuyên nhằm vào vào chỗ hiểm đối phương mà chém mà đâm.
Phong Lưu Nhuyễn Kiếm của Âu Dương Vô Tình tựa như dải lụa bay, uốn lượn liên tục vô cùng khó đoán, gây ra không ít khó khăn cho Trần Nguyên Hồng trong việc phòng thủ.
Mỗi lần công kích, mặc dù thanh tàn kiếm của họ Trần kiếm khách chặn lại được thân kiếm của đối phương, song nhuyễn kiếm vốn mỏng và dẻo, lại nương theo quán tính va chạm nên mũi kiếm luôn lắt léo, thiếu chút nữa đã quất lên mặt mũi cùng thân thể của Tàn Kiếm.
Đổi lại, Trần Nguyên Hồng cũng không phải thụ động phòng ngự, gã lợi dụng sống kiếm dày của mình mà dùng lực, lợi dụng những nhịp thu kiếm của Âu Dương Vô Tình mà phản công.
Nhuyễn kiếm cũng có hạn chế, mỗi lần thu chiêu đều cần thời gian, tuy nói với hạng người bình thường thì đó chỉ là một tia sát na, một cái chớp mắt, thế nhưng với cao thủ thì chỉ một cái chớp mắt cũng có thể phân ra thắng bại, mà cao thủ kiếm thuật thì nắm trong lòng bàn tay cái lý thuyết cơ bản ấy.
Lúc này, Phong Lưu Kiếm Khách đang thu hồi thế công chợt bất ngờ đổi hướng quay vòng thật nhanh, tạo thế Thiên Nữ Tán Hoa.
Lưỡi kiếm thanh thoát như dải lụa, nương theo hướng tay quay một vòng tròn trên không.
Trần Bạch Hoàng tuy ở khá xa nhưng có thể thấy rõ ẩn hiện trong không gian có một đường kiếm khí mờ nhạt phất mạnh về phía Trần Nguyên Hồng.
Có thể phất ra kiếm khí, điều đó chứng tỏ tốc độ cũng như nội lực của Âu Dương Vô Tình đã đạt đến cấp độ tiệm cận tuyệt thế, đã có đủ thực lực bước chân vào hàng ngũ cao thủ hàng đầu thiên hạ.
Cỏ cây hoa lá bị kiếm phong lướt qua, bay loạn mù mịt, tạo thành một cơn lốc bụi, vô tình che khuất tầm nhìn của Tàn Kiếm.
Thế nhưng, họ Trần kiếm khách cũng không phải tay mơ.
Kiếm khách rách rưới cảm nhận được khí tức nguy hiểm, lập tức nhanh chân làm thế Mãnh Hổ Lẩn Mình, thu người hạ tấn, đặt thấp trọng tâm cơ thể đồng thời chờ cơ hội phản công.
Nhận thấy kiếm khí của đối phương đã nhập phạm vi phản công, Trần Nguyên Hồng không hề khách khí hô một tiếng lớn lấy dũng: NHẤT KIẾM ĐOẠN HOÀNG TUYỀN, sau đó làm động tác rút kiếm từ dưới đưa lên đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi chém theo phương thẳng đứng một đường kiếm thật mạnh, tạo ra một luồng kiếm phong cường đại, cờ hồ so với kiếm khí của Phong Lưu Kiếm Khách còn muốn rung động hơn vài phần.
Kiếm phong va chạm vào nhau, một tiếng ầm như sấm rền vang lên, không gian như muốn đứt gãy, mà những kẻ xem náo nhiệt xung quanh đều lâm vào trầm mặc, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh trước cảnh tượng va chạm vừa rồi.
Mọi thứ tuy mô tả thì lâu nhưng thực tế từ lúc hai bên ra chiêu đến khi chạm nhau chỉ trong cái chớp mắt, nhanh như thiểm điện.
Lúc này, Trần Bạch Hoàng cùng đám nhóc chỉ thấy vùng cây cỏ dưới chân hai kiếm khách đã bị quét sạch thành một khoảng trống, đất cát xen lẫn với những cành hoa cúc nát bươm hòa vào làm một, tựa như lão nông nào đó vừa đem trâu bò cày xới nơi này…
Dư Thiên Thu ở bên cạnh ánh mắt thập phần hưng phấn, đánh tay cái bộp, lớn tiếng tán thán: "Hay! Đã mắt a.", mà đám trẻ ở một bên cũng là nuốt nước bọt, trong đôi tinh đồng hiện lên vẻ ngưỡng mộ cùng phấn khích.
Đây thực sự là lần đầu mấy hài tử được chiêm ngưỡng cao thủ chân chính giao phong, vì thế biểu cảm như vậy cũng là lẽ thường.
Trái ngược với biểu cảm của những người bên cạnh, Trần Bạch Hoàng ánh mắt tuy chăm chú nhưng cũng cũng không lộ ra bất kỳ biểu tình gì.
Mặc dù có thời gian xuất đạo ngắn ngủi song thiếu niên họ Trần đã từng chứng kiến những cao thủ đỉnh cao nhất thiên hạ ra tay, so với những người đó thì hai vị kiếm khách trước mặt vẫn còn kém một mảng lớn.
Đương nhiên, thiếu niên cũng rõ ràng nhị vị cao thủ trước mặt có thể có tạo nghệ kiếm đạo bực này cũng đã là phượng mao lân giác trên giang hồ, đúng là đáng để kiêu ngạo.
Chỉ có điều, càng đánh lâu, nhược điểm của hai vị nhất lưu thuần túy kiếm tu dần lộ ra, đó chính là thể lực.
Việc không có nội công, chỉ dựa vào sức lực đơn thuần khiến cho thể lực của hai gã kiếm khách dẫu kiên trì điều tức cũng không tránh khỏi bị suy giảm nhanh chóng.
….
Đã qua thời gian một nén nhang, hai gã kiếm khách vẫn điên cuồng lao vào nhau, càng đánh càng hang, dường như không có dấu hiệu mỏi mệt.
Trần Nguyên Hồng vừa đánh vừa cố gắng xé đi miếng vải rách làm vướng đường kiếm trên tay áo.
Vốn dĩ quần áo của y đã lôi thôi rách rưới, lúc này lại càng tả tơi điêu tàn, nát càng thêm nát, bộ dáng chính là kẻ ăn mày.
Bên đối diện, Âu Dương Vô Tình cũng không khá khẩm hơn là bao.
Còn đâu dáng vẻ ngọc thụ lâm phong khôi ngô tuấn tú ban đầu, nam tử nổi danh phong lưu này trông chẳng khác nào thư sinh bị chó cắn một dạng, bùn đất lấm lem, lam bào rách chỗ nọ khuyết chỗ kia, tóc tai rối tung rối mù, thậm chí trâm gỗ cài tóc chẳng biết đã bay đi chỗ nào, khiến cho y tóc dài phất phơi trong gió, bộ dạng khiến cho bao nữ tử đang xem đỏ mắt xót thương.
Cũng phải nói rằng Trần Nguyên Hồng ra tay có chút đê tiện, từng đường kiếm của y không biết vô tình hay hữu ý đều ít nhiều mang theo bùn đất bắn lên y phục của Phong Lưu Kiếm Khách, khiến đối phương chửi thầm trong lòng không thôi.
" Trần Nguyên Hồng! Ngươi có hết hay không? Đánh đấm sạch sẽ một chút được hay không." - Âu Dương kiếm khách vẫn là không chịu được quát ầm lên.
Tàn Kiếm cười hà hà, đáp: " Ha ha! Đã đánh nhau ai còn để ý được đến mấy điều ấy.
Mà bộ dáng này rất hợp với ngươi, từ nay nên gọi ngươi là Khố Rách Kiếm Khách mới đúng."
Âu Dương Vô Tình hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn là người hàm dưỡng tốt, cũng không văng tục chửi bậy, chỉ có điều thần sắc so với nhọ nồi còn muốn đen hơn vài phần.
Đúng lúc này, trời bỗng đổ mưa ngâu, chiến trường của hai kiếm khách càng trở nên mịt mù khó nhìn.
Thiên tượng khó đoán, hai bên đều chủ động giảm nhịp độ ra chiêu, hòng vừa điều tức dưỡng sức, vừa tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Mưa đến bất chợt, đám người quan chiến bên bờ hồ đã có kẻ vội vã rời đi, song đa số vẫn dầm mưa ở lại xem nốt cuộc chiến.
Mặc cho cơn mưa dày hạt làm giảm tầm nhìn, không có kẻ nào nguyện ý rời đi khi chưa thấy kết quả.
Dù sao đã mất công mất buổi đến quan sát, chẳng ai muốn rước nuối tiếc vào người cả.
Trần Bạch Hoàng vốn dầm mưa đã quen, cũng chẳng để tâm nhiều đến cơn mưa kia.
Vả lại, tán cây rậm rạp cũng ngăn cản một lượng nước mưa đáng kể.
Chỉ là không phải ai cũng có thể vô lo vô nghĩ như Trần Bạch Hoàng.
Thiếu nữ Đàm Thu Giang lúc này đã khẩn trương, nàng lo lắng cho ba đứa trẻ đi cùng