Mưa lất phất ngoài lầu cao, hai gã giang hồ lúc này vẫn nhẹ nhàng đối đáp, thâm ý cùng châm biếm có đủ cả.
Thân là chưởng môn một môn phái lớn trên võ lâm, Lạc Vô Khuyết nói chuyện không có nửa điểm nhường nhịn, bày ra tư thái quả quyết của kẻ chiếu trên.
Về phần hắc bào nam tử tên Phong Thiên Vận, biểu tình của y cũng không có nửa điểm chập chùng nổi sóng, tỏ ra nhu hòa lý giải thái độ của đối phương.
"Lạc đường chủ đừng vội từ chối lời đề nghị này của Phong mỗ.
Đương nhiên, chúng ta sẽ không để cho Nghị Ma Đường của các hạ nửa phần thiệt thòi.
Riêng chuyện làm ăn cùng tình báo, Phong Thủ Đồ chắc chắn sẽ nhượng ra một phần quyền lợi đủ để Lạc đường chủ không thể chối từ." – Phong Thiên Vận miệng hơi mỉm cười, duy trì thái độ hòa ái nói.
"A! Có thể có quyền lợi gì? Phong huynh nói ta nghe thử.
Biết đâu bản đường chủ lại suy xét một hai." – Lạc Vô Khuyết tỏ ra hiếu kỳ…
Câu chuyện dần mang nét thần bí, cuộc hội thoại của những kẻ đứng đầu môn phái trở nên nhỏ dần, tựa như chỉ có hai người mới có thể nghe rõ lời đối phương nói gì.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cục Phong Thiên Vận cười như không cười, hỏi thăm với chất giọng trầm lãnh như lúc ban đầu:
" Thành ý của Phong Thủ Đồ là như vậy, không biết Lạc đường chủ thấy thế nào? Tất nhiên, nếu Lạc đường chủ có nhã ý, cả Diễm Hoa Lâu này ta cũng có thể hai tay dâng ra tặng ngươi, bao gồm số phận của tất cả đám kỹ nữ gia nhân nơi đây, Cổ Kim Hoa cũng không ngoại lệ."
Lẽ dĩ nhiên trong suy tính của Phong Thiên Vận, số phận của Diễm Hoa Lâu cũng chỉ là điều thứ yếu trong việc đặt điều kiện với Lạc Vô Khuyết.
Chỉ là một tòa thanh lâu, chưởng môn Phong Thủ Đồ còn không có để tâm đến mức bắt buộc phải giữ bên mình.
Thiên Diện Ma Thần lúc này tâm đã có chút động, ánh mắt lộ ra vẻ băn khoăn.
Trầm ngâm một hồi lâu, vị ma thần này mới hơi nhếch mép lộ ra tiếu ý, nói:
" Phong đồ chủ không hổ là kẻ đứng đầu một môn, có thể đưa ra điều kiện quả quyết như vậy, hẳn là cũng đã suy nghĩ qua a? Được thôi, Bát Vương Thành dẫu sao hôm nay vẫn là tài sản của tám lão gia hỏa kia, ngươi nếu có thể thu thập được, chuyện kia vậy cũng có thể suy xét một hai."
Phong Thiên Vận trong lòng có chút sốt ruột, song vẫn tỏ ra bình thản trong lời nói, hỏi lại:
" Vậy tương lai thì sao? Ta cũng không muốn đến lúc mọi chuyện xong xuôi lại xuất hiện biến số."
Thiên Diện Ma Thần cười to: " Giang hồ có câu lời khó tin nhất là lời ma đạo người.
Tuy nhiên, hôm nay lời bản tọa cũng chính là lời Nghị Ma Đường, đem theo danh tiếng ngàn năm của thánh địa, chắc chắn sẽ không có chuyện lật lọng.
Yên tâm! Chắc chắn chúng ta sẽ không nhúng chàm, chỉ cần các ngươi giữ chữ tín là được."
Phong Thiên Vận mặt không biểu tình, chỉ là trong lòng cũng cười lạnh, y nếu thực tin lời đám ma đạo vô sỉ này thì hẳn đầu óc có vấn đề.
Đương nhiên, chuyện trước mắt coi như đã giải quyết phần nào, họ Phong nam tử cũng không muốn đẩy cuộc trò chuyện đi quá xa, y nhẹ nhàng đưa tay mời rượu Lạc Vô Khuyết, cười giả lả, lời nói có chút chói tai:
" Lạc đường chủ lời nặng tựa sơn nhạc, bản đồ chủ tự nhiên là tin.
Nghĩ lại cũng thấy bản đồ chủ lúc nãy quả là đưa lời thừa, đường đường một đời đại ma thần, cao thủ số một số hai giang hồ làm sao lại làm ba cái chuyện của đám lưu manh đầu đường xó chợ kia, ha ha ha."
Lời đối phương khen mà như chửi như tát vào mặt, Lạc Vô Khuyết vốn đã quen.
Y cười như không cười, bình tĩnh nhận định: "Trong võ lâm này, ngươi cũng đích xác là một cái kỳ nhân.
Lai lịch như đám rùa đen, co đầu rút cổ, ẩn mình cực sâu, nhưng hễ có mồi là lập tức ra tay, hành động gọn gàng, khó để người lần ra được dấu vết."
Nói đến đây, Lạc Vô Khuyết hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt tỏ ý coi thường đáp: "Giống kiểu người giấu đầu giấu đuôi, thích ở trong tối khuấy đục giang hồ, bản đường chủ cũng chỉ có thể duy trì thái độ coi thường.
Đương nhiên, thái độ là một chuyện, còn phàm những việc liên quan đến cách cục thiên hạ, bản đường chủ không thể không để ý."
"Nếu không phải ta có chút việc làm ăn với Diệp gia, hẳn là cũng không nhận ra ngươi."
Hắc bào nam tử nghe vậy, liền giả vờ tỏ ra ngoài ý muốn: "A! Giảng như thế nào? Lạc đường chủ khiến bản tọa có chút tò mò."
Lạc Vô Khuyết cười lạnh đáp: "Thôi! Phong huynh cần gì phải bày cái trò giả mù sa mưa.
Ngươi dẫn tiểu hài tử Diệp gia ra mắt ta, hẳn là đã tính toán cái gì ở trong lòng rồi, làm gì cần phải tỏ ra ngoài ý muốn khiến người chướng mắt.
Điệu bộ này, chẳng lẽ nói Phong Thủ Đồ cũng là cùng một dạng với đám chính đạo kia, thích bày ra điệu bộ đối diện người.
Ta xem tác phong của các hạ, hẳn không phải đi?"
Phong Thiên Vận thấy đối phương vạch trần, cũng chỉ mỉm cười, cố tình làm ra vẻ xấu hổ.
Quả thật lời Lạc Vô Khuyết nói không sai, không phải ngẫu nhiên mà y để cho đồ đệ của mình đi ra làm lễ ra mắt với họ Lạc trước mặt, tất nhiên là có thâm ý ở trong đó, chỉ là thâm ý gì chỉ có hắn mới rõ…
Ngoài trời mưa gió vẫn mịt mù, thi thoảng vẫn có từng hạt mưa nhỏ theo hướng gió hắt vào lầu cao.
Mưa mịt mù che đậy cảnh nhân gian, mang theo cái lạnh lẽo của tiết trời đang thu.
Lúc này, Lạc Vô Khuyết không tiếp tục dùng bữa, y đứng dậy rời ghế, tiến bước chân đến sát bên bậu cửa sổ, tay chắp sau lưng, dáng vẻ khoan thai tiêu sái.
Mà ở bàn tiệc, Phong Thiên Vận cũng không bận tâm đến quý khách, chỉ lẳng lặng nhấp môi thưởng tửu.
Không gian yên tĩnh, có thể nghe rõ được tiếng gió mưa va vào mái ngói, vào thềm cửa.
Hai gã nam tử cũng không có ý định nói gì thêm.
Một hồi lâu, tựa như thấy đối phương vẫn như cũ không có ý định bày tỏ suy nghĩ của mình, Lạc Vô Khuyết rốt cuộc lên tiếng:
"Nhìn tiểu tử Diệp Đình kia, ta đoán có lẽ người tiểu thiếp họ Công Tôn của Diệp Minh hẳn là điểm yếu mấu chốt của ngươi đi?"
Phong Thiên Vận có chút ngoài ý muốn, là thực sự ngoài ý muốn, chỉ là không lên tiếng.
Lạc Vô Khuyết tiếp lời:
"Ngày đó, nếu không phải ngươi vội vàng vì nàng mà đến náo động Diệp gia, hẳn là ta còn không có chú ý tới.
Lúc đó, ta vốn tò mò một chuyện đó là ngoại trừ ta ra, kẻ nào lại có thể khiến cho Diệp Minh thân tại Đại Diệp Thành mà vẫn phải kiêng kỵ khẩn trương như vậy.
Nếu là có cường giả như thế, là người đứng đầu một phái, ta đương nhiên không thể hời hợt xem nhẹ."
"Đi sâu tìm hiểu, ta biết được một số chuyện hay, có lẽ với những kẻ nông cạn ngoài kia chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, là chút cố sự của kẻ vô danh không đáng nhắc đến, nhưng ngươi thì khác.
Nhân sinh nha, chính là một cuốn hồi ký.
Dẫu là vô danh tiểu tốt hay anh hùng hào kiệt, chuyện đời đều không thiếu những chuyện li kỳ, đều đáng nhắc đến."
"Năm xưa có nghe một chuyện rằng Bát Quái Sơn có một vị đạo sĩ đạo hiệu Thái Thanh, là bậc chân tu đáng ngưỡng vọng, võ công cùng kiến giải về Thái Cực Giáo thuộc hàng thượng thừa, có lẽ uy vọng trong Thái Cực Giáo chỉ sau Thái Luân Chân Nhân và Triều âm đ*o nhân.
Vị đạo sĩ này về sau không biết vì lý do gì mà rời đi Bát Quái Sơn, trên đường lưu lạc tựa hồ có thu ba cái đồ đệ, hai nam một nữ, trong đó người nữ tên Công Tôn Tuyết.
Cuối đời, có lẽ gây thù chuốc oán với võ lâm Thiên Quốc, Thái Thanh đạo nhân này bị trúng độc cực nặng, chạy đến Diệp gia liền đã hấp hối.
Vốn là tưởng chết, nào ngờ đúng lúc ấy, Diệp gia thiếu chủ Diệp Minh đi qua, nhìn trúng sắc đẹp của nữ tử họ Công Tôn, liền hứa với nàng rằng chỉ cần nàng theo hắn về làm lẽ, hắn sẽ cứu giúp sư phụ nàng.
Đương nhiên, Diệp Minh làm sự tình như thế có chút vô liêm sỉ, thế nhưng Công Tôn Tuyết có thể làm gì ngoài việc chấp thuận bán mình cứu sư."
"Nghe rằng, sau đó, hai người đồ đệ khác của lão đạo sĩ chạy đến kịp lúc thì ván đã đóng thuyền, vô lực làm cái gì.
Người đau khổ nhất trong đó chính là đại đồ đệ của lão đạo sĩ, vì y cùng Công Tôn Tuyết thầm yêu mến nhau đã nhiều năm, thậm chí chỉ cần